Tơ Liễu Khi Gió Thổi Bay

Chương 29

Cô ta cãi nhau với Trương Húc, rồi chia tay.

Cô ta cũng biết quay về tìm Lưu Nhất Hàng là chuyện rất mất mặt. Nhưng cô ta vẫn thích cậu như vậy, rất nhớ cậu, nên cô ta không thể quan tâm nhiều đến mấy việc khác nữa.

“Nhất Hàng, em…” Vạn Điềm Điềm ngập ngừng gọi cậu, nhưng lại không biết phải nói gì tiếp theo.

Sắc mặt của Lưu Nhất Hàng vẫn tối sầm, thân hình cao gầy, xương quai hàm lộ rõ sườn mặt, đôi mắt đen như phủ một lớp băng giá. Cậu nhìn thật sâu vào mắt của Vạn Điềm Điềm một lúc, cuối cùng vẫn kiềm chế, yết hầu lên xuống, không dấu vết mà quay đi, nhìn thấy những người đi qua đi lại trên đường, nói với cô ta: “Điềm Điềm, chúng ta chia tay trong vui vẻ đi… Hôm nay… Coi như chúng ta chưa từng gặp nhau. Chuyện của em và Trương Húc như thế nào cũng được, không cần phải đến nói cho anh nghe làm gì cả.”

Vạn Điềm Điềm buồn bã nhìn cậu, há miệng thở dốc. Cuối cùng cô ta vẫn chẳng nói gì nữa, chỉ nhẹ nhàng mà gật đầu. Lưu Nhất Hàng đành bất đắc dĩ mà nở một nụ cười, sau đó kéo lại cặp rồi quay người biến mất trong đám người qua lại.

Mãi một lúc sau, Vạn Điềm Điềm mới cảm thấy hai má của mình đã lạnh lẽo hết cả.

Hôm nay Lưu Nhất Hàng phá lệ không đến thư viện nữa mà đi thẳng về kí túc xá.

Mặc dù Vạn Điềm Điềm chưa nói hết nhưng Lưu Nhất Hàng cũng đã hiểu hết ý mà cô ta muốn nói rồi. Lúc này, dù chưa hề làm gì cả nhưng cậu cũng cảm thấy mệt muốn chết. Vừa về đến kí túc xá, cậu liền nằm luôn lên giường, nằm ngửa lên nhìn chằm chằm vào trần nhà.

Sau bữa chiều, Ưng Lê Minh và Vương Mãn Đường một trước một sau mà trở về kí túc xá. Từ ngày Lưu Nhất Hàng vung tay với Trương Húc, kí túc xá liền chìm trong một bầu không khí rất quái dị. Mặc dù Lưu Nhất Hàng và Trương Húc cũng chưa nói gì nhưng chỉ cần người tinh ý chỉ cần nhìn Trương Húc và Vạn Điềm Điềm đi với nhau, thì ai cũng hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Thật ra mà nói, hai người bọn họ cảm thấy rất bất công cho Lưu Nhất Hàng. Nhưng người trong cuộc người ta còn chẳng nói gì nên hai người cũng không nói gì cả. Kết quả là mọi người đều ngầm hiểu mà không nhắc gì đến ngày hôm đó nữa.

Đã lâu rồi không thấy Lưu Nhất Hàng về sớm như vậy, Ưng Lê Minh và Vương Mãn Đường cảm thấy có chút kinh ngạc. Trong phòng kí túc xá có hai giường tầng cho bốn người, có bàn gỗ ở phía dưới. Hai người đứng ở dưới giường của Lưu Nhất Hàng, tò mò mà ngửa đầu lên hỏi cậu: “Ồ, sao hôm nay cậu về sớm vậy?”

Lưu Nhất Hàng hít một hơi, trở mình, nằm nghiêng lại, vươn đầu nói chuyện cùng với bọn họ.

Lâu lắm rồi kí túc xá không có bầu không khí ấm áp như vậy, ba người mỗi người một câu, vô cùng náo nhiệt.

Nhưng bầu không khí ấm áp và thân thiện này đã biến mất ngay khi Trương Húc mở cửa vào trong phòng. Bốn người hai mặt lại nhìn nhau, sự xấu hổ và ngượng ngùng lại bao trùm. Ai cũng không có dũng khí để phá vỡ sự im lặng này trước.

Trương Húc đứng cách giường Lưu Nhất Hàng một khoảng, ngẩng đầu, cẩn thận mà hỏi cậu: “Nhất Hàng… Tôi, chúng ta có thể nói chuyện được không?”

Lưu Nhất Hàng ngẩn ra, từ trên giường ngồi dậy. Đèn trong phòng không phải quá sáng, nhưng Trương Húc vẫn thấy rõ vẻ mặt u ám trên mặt của Lưu Nhất Hàng.

Lưu Nhất Hàng mím miệng không trả lời. Vương Mãn Đường ra hiệu với Ưng Lê Minh, chủ động nói: “Vậy hai chúng tôi ra ngoài trước…”

“Không cần đâu.” Lưu Nhất Hàng ngắt lời cậu ta. Sau đó như đã hạ quyết tâm, nhìn về phía Trương Húc: “Chúng ta đi ra ngoài nói chuyện đi.”

Có lẽ là không ngờ Lưu Nhất Hàng lại dễ dàng đồng ý như vậy, Trương Húc nhất thời sững sờ, trông có vẻ rất bối rối. Nhìn thấy dáng vẻ này của cậu ta, đối lập hẳn với Trương Húc hăng hái, nhảy lên như con ngựa hoang trước kia. Lưu Nhất Hàng không nhịn được mà có chút mềm lòng.

Cậu nhanh chóng quay người đi xuống dưới, đứng đối mặt với Trương Húc.

Hai người bọn họ cao ngang ngang như nhau, nhìn qua sẽ thấy khá giống nhau, nhưng nếu nhìn kĩ vẫn có thể thấy được cơ bắp trên người Lưu Nhất vẫn có chút săn chắc hơn.

Trương Húc vẫn còn đang sững sờ, Lưu Nhất Hàng chỉ để lại một câu “Đi thôi”, sau đó đi ra khỏi kí túc xá trước.

---------------------------------

Cậu và Trương Húc đi ra khỏi trường, tìm một quán nước ở ven đường ngoài cổng phía nam mà ngồi xuống, gọi mấy xiên nướng và vài chai bia. Lưu Nhất Hàng còn chưa ăn tối nên thật sự cảm thấy có chút đói bụng, không để ý đến hình tượng của mình mà cầm xiên nướng lên ăn lấy ăn để.

Bỗng nhiên Trương Húc nở một nụ cười nhẹ, nhìn cậu mà nói: “Đã lâu rồi chúng ta không ngồi ăn xiên nướng rồi uống với nhau như thế này…” Nói xong, tự nhiên như nhận ra điều gì đó mà cắn chặt lấy môi của mình, cẩn thận liếc nhìn xem phản ứng của Lưu Nhất Hàng.