Dù sao thì cậu cũng cảm thấy Hạ Dương Ba và Hứa Ngụy Trì là không thể được!
Nhưng nhìn Hạ Dương Ba mang vẻ buồn bã trước mặt mình, Lưu Nhất Ba lại cảm thấy hơi mềm lòng.
Cũng chỉ là làm bạn mà thôi, vươn tay ra giúp đỡ khi anh ấy cần, rồi thỉnh thoảng cùng với anh ăn một bữa như hôm nay là được rồi.
Lưu Nhất Hàng rất dễ dàng mà thuyết phục bản thân mình, chấp nhận yêu cầu đầy khiêm tốn này của Hạ Dương Ba.
“Đương, đương nhiên rồi… Chỉ cần anh cần, nếu tôi có thể…” Lưu Nhất Hàng nói xong liền cười với Hạ Dương Ba một cái.
Hạ Dương Ba nhìn cậu không chớp mắt một lúc, sau đó cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Em tốt thật đấy Nhất Hàng.”
Sau khi hai người ăn xong, lên xe, Hạ Dương Ba không khởi động xe luôn mà thong thả rút một điếu thuốc ra, đang định mời Lưu Nhất Hàng thì lại liếc nhìn thấy cậu hơi nhíu mày, hạ cửa kính xe xuống.
“Không hút thuốc à?” Hạ Dương Ba ngậm điếu thuốc vào miệng, hỏi cậu.
Lưu Nhất Hàng do dự một lúc, lắc đầu rồi nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Không phải vào buổi tối ngày mà chị của em kết hôn, em đã hút cả nửa bao đấy à?” Hạ Dương Ba mỉm cười hỏi.
Nghe thấy câu hỏi của Hạ Dương Ba, dường như cậu nhớ đến tình huống xấu hổ tối ngày hôm đó. Vẻ mặt bình tĩnh của Lưu Nhất Hàng có chút biến đổi, im lặng một lúc rồi nhìn sang Hạ Dương Ba, thấy anh vẫn như bình thường thì mới thở ra nhẹ một tiếng: “Trước kia thì có hút một chút, nhưng mà cũng bỏ được một thời gian rồi… Tôi đã nhìn rất nhiều ca bệnh phổi rồi, ừm…” Lưu Nhất Hàng nghiêng đầu suy nghĩ một chút, hình như đang nghĩ nên nói gì mới phải. Mãi một lúc sau, khó khăn lắm mới nói được một câu: “Hút thuốc có hại cho sức khỏe.”
Hạ Dương Ba nhướng mày một cái, có chút trầm ngâm mà nhìn Lưu Nhất Hàng, sau đó cầm lấy điếu thuốc đang ngậm trên miếng, ném vào cái gạt tàn trên xe.
Lưu Nhất Hàng liếc nhìn thấy một loạt hành động của anh thì vội quay đầu đi, xấu hổ gãi gãi đầu: “Tôi không ngại đâu, anh cứ hút đi… Ở kí túc xá… Ở kí túc xá bọn họ cũng hút mà…”
Hạ Dương Ba cười tỏ vẻ không sao: “Tôi cũng không phải là không hút thuốc thì không chịu được.” Nghĩ một chút, anh còn nói: “Hút thuốc có hại cho sức khỏe!”
Ngay khi hai người còn đang nói chuyện, Hạ Dương Ba để ý thấy khi Lưu Nhất Hàng nhắc tới kí túc xá thì giọng điệu có chút do dự, mà vẻ mặt cũng hơi cứng ngắc. Vì vậy lại hỏi: “Ở kí túc xá… Có vấn đề gì không?”
Lưu Nhất Hàng giật mình, quay mạnh đầu sang nhìn, ánh mắt có chút cảnh giác nhìn chằm chằm vào Hạ Dương Ba.
Hạ Dương Ba nhẹ nhàng cười một chút: “Tôi không có ý gì đâu, chỉ là khi nghe em nói đến kí túc xá thì hình như có hơi không vui vẻ lắm…”
Lâm Nhất Hàng ngạc nhiên, Hạ Dương Ba mới chỉ nhìn câu nói của mình đã đoán ra rằng bản thân mình ở kí túc xá có chút không vui. Đây không phải vì Hạ Dương Ba có khả năng đặc biệt gì cả, chỉ vì Lưu Nhất Hàng là người đơn giản đến mức khó tin, cảm xúc thường viết hết luôn trên mặt, không chút che đậy nào cả.
Cậu tự nhiên cảm thấy có chút xấu hổ: “Cũng… Cũng không có gì đâu mà…”
“Em không muốn nói thì thôi vậy.” Hạ Dương Ba không còn cách nào khác, đành nói: “Nhưng mà, nếu như em muốn tìm một người để nói chuyện, vậy có thể tìm tôi… Tôi biết là quan hệ của em và chị gái em rất tốt, nhưng cũng có chuyện chỉ đàn ông con trai mới nói chuyện với nhau được, đúng không nào?”
Lưu Nhất Hàng như bị ma xui quỷ khiến mà lại gật đầu.
Hạ Dương Ba hài lòng mà mỉm cười với cậu, gật đầu một cái rồi khởi động xe.
“Thật ra thì…” Lưu Nhất Hàng do dự một lúc mới mở miệng.
Trong lòng của Hạ Dương Ba không nhịn được mà cực kì đắc ý, cười khẽ một chút, trên mặt vẫn nở một nụ cười tươi như gió xuân, khiến cho người ta không biết được anh đang nghĩ gì trong đầu.
“Là vì bạn gái của tôi và người anh em tốt ở kí túc xá của tôi.” Có lẽ là cảm thấy đây là một chuyện rất khó có thể nói ra, Lưu Nhất Hàng nghiến răng nghiến lợi, nhắm mắt lại mà nói ra.
Trong phòng kí túc xá của Lưu Nhất Hàng có bốn người, ngoài cậu ra thì có ba người khác. Vương Mãn Đường và cậu là học ở khoa Y học lâm sàng, còn Ưng Lê Minh và Trương Húc thì học ở khoa Dược.
Vương Mãn Đường và Ưng Lê Minh đều là những người khá ít nói, còn Trương Húc và Lưu Nhất Hàng lại vô cùng sôi nổi, không thể ngồi yên được. Vì vậy mà khi vừa nhập học, hai người đã vô cùng ăn ý với nhau, cùng nhau vào đội bóng đá của trường. Cả hai người đều là người ở Thành phố Lâm, vậy nên càng có nhiều chủ đề chung để nói với nhau.Vì vậy mà ngày càng trở nên thân thiết hơn, quan hệ tốt đến mức không cần phải bàn cãi gì cả.