Lưu Nhất Hàng nhìn chằm chằm Hạ Dương Ba: “Anh Hạ... anh, không phải thật sự muốn tới Thành phố Lâm sao?"
Hạ Dương Ba dừng đôi đũa trong tay: "Sao vậy? Không hoan nghênh à?"
Lưu Nhất Hàng ngượng ngùng: “Không, không phải không hoan nghênh..."
"Vậy thì là cái gì?"
"Là..." Lưu Nhất Hàng nói không nên lời.
Hạ Dương Ba cười chế nhạo một tiếng, nhìn chằm chằm vào cậu và nói: "Nếu tôi thực sự muốn làm điều gì đó thì cậu muốn ngăn cũng không được... Nhất Hàng à... tôi đã nói..."
Họ đang ngồi ở một chiếc bàn nhỏ dành cho bốn người, Hạ Dương Ba ngồi đối diện với Lưu Nhất Hàng và Hứa Nguỵ Trì, lúc này, anh đứng dậy, chống một tay lên bàn, cúi người xuống, mặt anh gần như chạm vào mặt Lưu Nhất Hàng.
"Tôi nói... cậu đề phòng tôi như vậy, rốt cục là vì cậu quá thương chị gái, hay là cậu quá thương anh rể?
Hơi nóng từ khóe môi và cánh mũi phả vào mặt Lưu Nhất Hàng, không chỉ vì điều này, mà còn vì lời anh nói làm lỗ tai của Lưu Nhất Hàng đỏ bừng lên như thể sắp chảy máu.
Một lúc sau cậu mới tìm được giọng nói của mình: “Tôi, làm sao có thể... làm sao có thể như vậy... Anh Hứa!"
Hạ Dương Ba như chợt nhận ra gật gật đầu, đứng thẳng dậy, từ trên cao nhìn xuống cậu: “Ồ... thì ra cậu là người luyến tỷ..."
“Anh đang nói nhảm cái gì vậy?” Lưu Nhất Hàng tức giận đứng lên, trợn to hai mắt, tức giận nhìn Hạ Dương Ba.
Hai người đứng đối diện nhau trên bàn, cảm giác có chút căng thẳng.
Ngay lúc hai người đang bế tắc, Hạ Dương Ba đột nhiên cười nhẹ, bày ra vẻ mặt cà lơ phất phơ, lười biếng nói với Lưu Nhất Hàng: "Đùa một chút thôi, không phải đó chứ? Cậu tức giận sao?"
Nói như thể Lưu Nhất Hàng làm quá lên vậy.
Lưu Nhất Hàng trừng mắt nhìn, nhìn thấy Hứa Ngụy Trì từ xa đi tới, cậu có chút ngoài ý muốn nhưng bất đắc dĩ phải lúng túng ngồi xuống.
“Đúng là đồ không nói lý!” Lưu Nhất Hàng hạ thấp giọng hung hăng nói với Hạ Dương Ba.
Hạ Dương Ba lãnh đạm cười, tiến lại gần đáp lại: "Tôi sẽ còn làm thêm những chuyện vô lý hơn nữa kìa..." Nói xong, anh cười đầy ẩn ý: "Đến lúc đó cậu sẽ biết."
Lưu Nhất Hàng không khỏi rùng mình một cái.
Hứa Ngụy Trì trở lại chỗ ngồi của mình, ngồi xuống, ăn chút đồ rồi thảo luận một lúc với Hạ Dương Ba về việc mở văn phòng chi nhánh ở Thành phố Lâm.
Từ khi Hứa Ngụy Trì trở về từ phòng rửa tay, Lưu Nhất Hàng đã không còn nói chuyện nữa, chỉ cúi đầu ăn cơm, không chịu ngẩng đầu nhìn Hạ Dương Ba.
Hạ Dương Ba thích thú nhìn Lưu Nhất Hàng ăn, cảm thấy thực sự rất vui, anh bật cười rồi nói: “Tôi chưa bao giờ thấy một đứa trẻ nào tham ăn như vậy."
Lưu Nhất Hàng giả vờ như không nghe thấy, trong lòng nghĩ, mình không phải trẻ con.
Hứa Ngụy Trì liếc cậu một cái, chỉ nghĩ tâm tình cậu không tốt vì thất tình, cũng không trách cậu vô lễ, nhẹ giọng nói: "Cậu ấy từ nhỏ đã thích ăn, giống hệt như chị gái của cậu ấy vậy."
Hạ Dương Ba bật cười, không quan tâm đến việc Hứa Ngụy Trì lại nhắc đến Lưu Nhất Ngôn, tâm trạng vui vẻ khi thấy Lưu Nhất Hàng vì ăn mà không quan tâm đến hình ảnh của minh.
Lưu Nhất Hàng bị anh làm cho có chút khó chịu, lập tức ăn không ngon miệng, không cam tâm đặt đũa xuống, Nhân lúc Hứa Ngụy Trì không để ý, trừng mắt nhìn Hạ Dương Ba.
Hạ Dương Ba mỉm cười, lắc đầu, tự rót cho mình một tách trà, nhấp một ngụm, mỉm cười nhìn cậu.
Hứa Ngụy Trì không nhìn ra được biểu cảm của Lưu Nhất Hàng, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy nụ cười không hề che giấu của Hạ Dương Ba, không khỏi có chút kinh ngạc hỏi: "Cậu đang cười cái gì?"
"Không có gì." Hạ Dương Ba dời mắt khỏi Lưu Nhất Hàng và nói đầy ẩn ý: “Tôi chỉ đang nghĩ rằng trong tương lai, những ngày ở Thành phố Lâm có lẽ sẽ rất, rất... thú vị."
---------------------------------------
Khi trở về Thành phố Lâm, Lưu Nhất Hàng lại quay trở lại với cuộc sống học tập nhàm chán.
Lưu Nhất Hàng học ở một trường y ở Thành phố Lâm, khoa Y học lâm sàng. Chương trình học ở đây rất nặng, kiến thức lại rất phức tạp, lịch học mỗi ngày đều chật kín hết cả. Thậm chí cậu còn bận đến nỗi không còn thời gian để mà buồn bã vì chuyện chia tay với Vạn Điềm Điềm nữa.
Là con út trong nhà họ Lưu, lại là cháu trai duy nhất trong nhà, từ nhỏ Lưu Nhất Hàng đã là một đứa nhỏ coi trời bằng vung, không chịu nghe lời ai trong nhà cả. Người có thể quản được cậu chỉ có hai người, một là chị họ Lưu Nhất Ngôn và hai là anh họ Ngô Thịnh.
Giữa Ngô Thịnh và Lưu Nhất Hàng có chênh lệch tuổi tác khá lớn. Anh ấy còn lớn hơn Lưu Nhất Ngôn hai tuổi. Khi anh ấy còn nhỏ thì có mười Lưu Nhất Hàng cũng không thể làm gì được. Lúc nhỏ Lưu Nhất Hàng chỉ biết rằng Ngô Thịnh mới là người đáng sợ nhất, trêu vào ai thì trêu chứ không thể động vào Ngô Thịnh.
Mà Lưu Nhất Ngôn đối với Lưu Nhất Hàng thì không hề giống với những gì Hạ Dương Ba nói, không phải là cậu thích bám lấy chị hay gì cả.