Hạ Dương Ba nhìn bộ dáng sững sờ của cậu, không khỏi cảm thấy buồn cười, suy cho cùng thì cậu vẫn còn là một đứa trẻ.
Anh nhẹ nhàng đưa tay ra, vỗ nhẹ lên mặt Lưu Nhất Hàng: "Không phải là tôi đã hứa với cậu rồi sao, tôi sẽ không làm gì cả? Cho dù cậu không tin tôi thì cũng nên tin anh rể chứ?"
Các khớp ngón tay của Hạ Dương Ba rất rõ ràng và thon dài, mặc dù chúng không phải là loại màu trắng như của phụ nữ nhưng chúng cũng có màu sắc rất đẹp mắt.
Lòng bàn tay đàn ông có vài vết chai mỏng, chạm vào mặt cậu có cảm giác hơi thô ráp nhưng rất ấm áp khiến trái tim Lưu Nhất Hàng bất giác run lên, không nói nên lời.
“Hơn nữa, người tôi muốn gặp ở Thành phố Lâm không phải là Hứa Ngụy Trì.” Trước khi Hạ Dương Ba bước vào văn phòng, Lưu Nhất Hàng đã nghe thấy anh nói khẽ bên tai mình.
Ở cuối hành lang là văn phòng của Trịnh Quốc Khiêm, ông ấy và Hứa Nguỵ Trì đang ngồi với nhau trên cùng một chiếc ghế sofa, vẻ mặt của họ trông thoải mái và có lẽ họ đang trò chuyện rất ăn ý với nhau.
“Dương Ba.” Hứa Ngụy Trì chào anh.
Hạ Dương Ba nghiêng đầu nhìn Hứa Ngụy Trì cười toe toét: "Tôi đã từng nói cái gì? Cách đây không lâu, cũng ở văn phòng này, tên nhóc nhà cậu vẫn thề thốt rằng không thèm quan tâm đến văn phòng chi nhánh của Khiêm Bằng. Sao đây? Đổi ý rồi?"
Hứa Ngụy Trì biết Hạ Dương Ba không cố ý cười nhạo mình, anh cười nhìn anh, cũng không có ý gì khác, trực tiếp nói: "Đúng vậy, còn cậu thì sao?"
“Tôi?” Hạ Dương Ba cười gian xảo, bộ dáng hoàn toàn tính trước được mọi chuyện: “Đương nhiên tôi sẽ theo cậu đến cùng.”
Ngay khi anh nói ra lời, chính Hạ Dương Ba cũng bị doạ phải sửng sốt.
Mới nửa tiếng trước anh đã hạ quyết tâm sẽ không giẫm chân vào vũng nước đυ.c này, nhưng tại sao lúc này, điều anh thốt ra lại hoàn toàn khác với những gì anh nghĩ trước đây?
Có phải là vì Hứa Ngụy Trì?
Anh ngẩng đầu lên, nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Hứa Ngụy Trì.
Thật kỳ lạ là khuôn mặt này đã từng xuất hiện trong mộng của anh không biết bao nhiêu lần, lúc này đây nó đang cận kề trước mắt nhưng bỗng nhiên lại trở nên mơ hồ không rõ ràng.
Hạ Dương Ba nhận ra vị trí của Hứa Ngụy Trì trong lòng mình càng ngày càng ít đi, đến nỗi khi anh nói ra câu trả lời khẳng định, cho dù người này ở ngay trước mặt, trong đầu anh cũng không nghĩ tới cậu ta dù chỉ một giây.
Mà sau khi nói xong, anh nhận ra rằng trái tim này đã bị chàng trẻ ngoài cửa chiếm giữ rồi.
Bọn họ mới quen biết nhau bao lâu?
Còn chưa đầy hai tháng.
Mà tổng cộng lại họ mới chỉ gặp nhau có ba lần.
Nhưng chỉ trong ba lần gặp mặt ngắn ngủi này, cậu ấy như ánh mặt trời mùa hạ, cứ vậy mà xông vào trái tim Hạ Dương Ba, cậu ấy khiến cho cái người làm cho người ta khó quên Hứa Ngụy Trì kia gần như bị xóa sạch trong trái tim Hạ Dương Ba. Dễ dàng làm ảnh hưởng đến quyết định của Hạ Dương Ba.
Đã hơn một tháng kể từ lần cuối cùng tạm biệt với Lưu Nhất Hàng. Trong tháng này, Hạ Dương Ba hiếm khi nghĩ đến Hứa Ngụy Trì, cũng hiếm khi nghĩ đến Lưu Nhất Hàng.
Nhưng vừa rồi, vào đúng giây phút khi nhìn thấy cậu, anh mới nhận ra rằng người thực sự làm cho người ta khó quên không phải là Hứa Ngụy Trì mà là cậu nhóc cao lớn hơn mình nửa cái đầu này.
Hạ Dương Ba không còn là một cậu nhóc trẻ trung hai mươi tuổi, sau năm nay, anh đã hai mươi chín tuổi rồi.
Khi anh hai mươi tuổi, anh không có đủ dũng khí để điên cuồng theo đuổi tình yêu, bây giờ anh cũng không cho rằng mình có thể yêu điên cuồng vào năm hai mươi chín tuổi nữa.
Nhưng không hiểu sao anh lại có quyết định bốc đồng như vậy, trong lòng không hề cảm thấy hối hận mà còn có chút háo hức và mong đợi.
Hạ Dương Ba luôn là một người có suy nghĩ chín chắn, một khi đã đưa ra quyết định, anh sẽ không còn suy nghĩ nhiều nữa mà chỉ đơn giản là nghiên cứu các vấn đề một cách nghiêm túc với Trịnh Quốc Khiêm và Hứa Nguỵ Trì.
Các đối tác chính của "Khiêm Bằng", ngoại trừ Trịnh Quốc Khiêm còn có Vương Bằng. Việc mở văn phòng chi nhánh tại Thành phố Lâm, ban đầu là do Vương Bằng đề nghị.
Trong những năm qua, Vương Bằng thường lo công việc nghiệp vụ bên ngoài trong khi Trịnh Quốc Khiêm chủ trì công việc nội bộ.
Việc mở chi nhánh văn phòng tại Thành phố Lâm, hai người đã lên kế hoạch từ mấy năm trước.
Thành phố G là thành phố thủ phủ của tỉnh, sự phát triển kinh tế đương nhiên dẫn đầu tỉnh. "Khiêm Bằng" đã có một chỗ đứng vững chắc ở Thành phố G, trong các lĩnh vực liên quan cũng có vị trí rất cao, vì vậy tự nhiên là phải nghỉ tới việc mở rộng nó.
Thành phố G dù có phát triển tốt đến đâu, có bao nhiêu cơ hội đi chăng nữa thì thị trường cũng dần trở nên bão hòa, ngược lại, Thành phố Lâm trong những năm gần đây lại phát triển rất nổi bật so với các thành phố khác trong tỉnh.