Tơ Liễu Khi Gió Thổi Bay

Chương 14

Nhưng cậu không nói ra được, nhịn đến mức trong lòng cũng bị nội thương luôn.

“Vậy thì… buổi nói chuyện hôm nay, anh Hạ… cũng đi chứ?” Lưu Nhất Hàng thận trọng hỏi.

Hứa Nguỵ Trì "ừm" lên một tiếng, doạ Lưu Nhất Hàng sợ đến thiếu chút nữa hồn bay phách tán, cậu xém chút thì nghĩ Hứa Ngụy Trì đã biết mọi chuyện.

Ai biết Hứa Ngụy Trì lúc này mới như chợt nhận ra: "Nói về chuyện lần trước cậu giúp anh tiễn Dương Ba về khách sạn. Con người cậu ấy không tồi chứ?"

“Ừm, khá tốt.” Lưu Nhất Hàng thở phào nhẹ nhõm, lòng không tập trung đáp.

"Hả, hay là thế này đi? Chúng ta trưa nay hãy chuyển đồ cho Nhất Hà trước, sau đó cậu với anh cùng nhau đi." Hứa Ngụy Trì đề nghị: "Hai người các cậu có lẽ rất hợp ý nhau."

Lưu Nhất Hàng lo lắng rằng sau khi Hạ Dương Ba và Hứa Nguỵ Trì tiếp xúc với nhau sẽ không thể kiểm soát được mình. Cậu đang suy nghĩ làm cách nào để thuyết phục Hứa Ngụy Trì đưa mình đến trường hợp hơi trang trọng này, nhưng cậu không ngờ rằng anh ấy lại đề nghị trước, ngay lập tức vừa đồng ý vừa nhanh chóng gật đầu như gà mổ thóc.

Buổi trưa, Hạ Dương Ba ăn cơm với khách hàng của vụ án, anh vừa thắng một vụ kiện tranh chấp hợp đồng thuê nhà ở. Hai năm trở lại đây, Hạ Dương Ba thực sự rất ít khi nhận những vụ nhỏ như vậy, chưa kể rắc rối, tiền hoa hồng cũng ít, cơ bản đều giao cho người mới vào nghề.

Vụ kiện này được nhận cùng lúc với vụ án lớn trước đó, Hạ Dương Ba chỉ coi đây là một vụ án bổ sung để làm chậm lại cách suy nghĩ của mình, cũng không quá coi trọng vụ án nhỏ như vậy.

Ai biết rằng một vụ án nhỏ như vậy lại bị trì hoãn kéo dài, phán quyết được tuyên gần như cùng lúc với vụ tranh chấp lớn. Người trong cuộc ban đầu cảm thấy không có hy vọng gì, nhưng họ lại thắng kiện ngoài mong đợi, nói thế nào cũng phải mời Hạ Dương Ba ăn một bữa cơm.

Ăn xong bữa trưa cũng chỉ mới hai giờ, Hạ Dương Ba viện cớ còn có việc phải làm, rời khỏi đó trước.

Sau khi ra khỏi nhà hàng, việc đầu tiên anh làm không phải quay lại Khiêm Bằng mà là lái xe vòng quanh Thành phố G một vòng. Sau đó, anh lái ô tô đến trường đại học G, từ cổng vào tòa nhà dạy học, đến dưới lầu toà nhà thư viện và cuối cùng dừng lại ở sân bóng rổ.

Khuôn viên trường vào cuối tuần vắng lặng, chỉ có vài cậu bé đang chơi bóng trên sân.

Khuôn mặt của Hứa Ngụy Trì ngày đó hiện ra trước mặt anh, Hứa Ngụy Trì mỉm cười với anh ở cổng trường, Hứa Ngụy Trì chiếm chỗ ngồi trong lớp cho anh, Hứa Ngụy Trì đang cúi đầu nghiêm túc đọc sách ở thư viện và Hứa Nguỵ Trì mồ hôi nhễ nhại chơi bóng trên sân với anh...

Vô số bóng dáng Hứa Ngụy Trì lờ mờ hiện lên trong đầu anh, Hạ Dương Ba nhắm mắt lại, duỗi tay ra, nhưng rồi chỉ bắt được một nắm không khí.

Anh bực bội bấm còi xe làm kinh động đến các chàng trai trên sân.

Họ ngạc nhiên nhìn sang một lúc, sau đó lại tiếp tục chơi tiếp.

Hạ Dương Ba liếc nhìn cách đó không xa, khung cảnh cành cây khô héo, khắp mặt đất toàn là hoa rụng lá vàng, trong lòng chợt chua xót, đưa tay dụi dụi hốc mắt, nhớ lại trước đây từng nghe ai đó hát: Hóa ra cảnh sắc rực rỡ muôn nơi, dường như là để bù đắp khung cảnh đổ nát này.

Anh cảm thấy đã đến lúc phải chấm dứt mối tình thầm kín mười mấy năm trời này rồi.

Người đàn ông mà anh dành mười năm đẹp nhất của cuộc đời để yêu thương lại chờ đợi người yêu của mình, rồi sau đó họ sống một cuộc đời hạnh phúc bên nhau.

Anh không còn điều gì để không cam tâm nữa.

Những điều chưa thể nói, vậy thì cứ để yên đi, để nó lại năm mười tám tuổi, vào buổi sáng lần đầu tiên anh gặp Hứa Ngụy Trì.

Sau khi buổi tương giao ngắn ngủi giữa bọn họ qua đi, chắc hẳn sẽ càng đi càng xa.

Cuối cùng anh cũng đã thẳng thắn chấp nhận sự việc.

Vậy là, anh mỉm cười nhẹ nhõm qua lớp cửa kính và khởi động xe.

Về đề xuất của Trịnh Quốc Khiêm, anh nghĩ, anh đã có câu trả lời rồi.

Anh sẽ không đến Thành phố Lâm.