Về phần Hạ Dương Ba, anh chỉ cảm thấy mỗi lần nhìn Lưu Nhất Hàng, anh dường như thích cậu hơn một chút, bóng dáng Hứa Ngụy Trì trong lòng anh cũng nhạt dần đi.
Trong bữa ăn, Hạ Dương Ba nhận được một cuộc gọi từ Hứa Ngụy Trì, có lẽ là hỏi thăm sức khỏe anh thế nào nào, khi nào thì rời đi… Lưu Nhất Hàng nhìn chằm chằm Hạ Dương Ba với đôi mắt bỏng rát, má anh nóng bừng, anh trả lời lơ đễnh vài câu rồi cúp máy.
Ngay khi cúp điện thoại, Lưu Nhất Hàng lập tức nhận được một cuộc gọi từ Lưu Nhất Ngôn, hỏi cậu Hạ Dương Ba hôm qua thế nào, tối qua đã đi đâu, sau đó cậu được lệnh phải nhanh chóng trở lại trường học.
Cúp điện thoại xong, hai người đồng thời lộ ra vẻ cười bất lực.
Hạ Dương Ba nhận ra rằng anh sẽ trở lại Thành phố G còn Lưu Nhất Hàng sẽ quay lại trường học, bọn họ không thể không nói lời tạm biệt.
Lưu Nhất Hàng đưa Hạ Dương Ba đến bãi đậu xe, nhìn anh lên chiếc Land Rover màu đen, cơ thể cậu lảo đảo lùi về phía sau hai bước, vươn tay phải ra, vẫy tay với anh: "Này anh Hạ, tạm biệt!"
Hạ Dương Ba ấn cửa kính xe, quay đầu cười nhẹ với cậu: "Tạm biệt, Nhất Hàng."
--------------------------------------------
Trở lại Thành phố G, Hạ Dương Ba chỉ mất nửa ngày để khôi phục lại trạng thái công việc, bỏ lại tất cả những chuyện phiền phức phía sau.
Sau đám cưới, Hạ Dương Ba đã hoàn toàn từ bỏ Hứa Ngụy Trì.
Có thể là vì anh thấy cậu ta và Lưu Nhất Ngôn yêu nhau nhiều như thế nào, bọn họ xứng đôi thế nào; hoặc có thể là do anh đã gặp được Lưu Nhất Hàng; hoặc nguyên nhân vỏn vẹn chỉ vì mười năm là quá dài, đủ để anh tự tay kết thúc một đoạn tình yêu không có hồi kết.
Thái độ làm việc của anh tốt lên một cách đáng ngạc nhiên, ngay cả Trịnh Quốc Khiêm, người hiếm khi dành sắc mặt tốt cho anh gần đây cũng đã hết lời khen ngợi anh.
Vào cuối tháng mười một, Hạ Dương Ba đã kết thúc một vụ kiện tranh chấp hợp đồng lớn trong tay và nhận được một khoản hoa hồng sáu con số, anh vui mừng đến cười không khép miệng, cả ngày nghỉ đến có nên mua một chiếc xe mới hay không.
Kết quả, ý tưởng mua xe mới này bị Hạ Khánh Niên biết được, Giáo sư Hạ nghiêm túc lại cổ hủ gọi anh về nhà và cho anh một bài học, đạo lý từ tiết kiệm thành xa xỉ thì dễ từ xa xỉ đến tiết kiệm thì khó, bất cứ lúc nào cũng không được quên điều này.
Hạ Dương Ba không hiểu vì sao lại bị ba mắng, tâm trạng muốn mua xe tự nhiên cũng mất, vì vậy anh quyết định tự cho mình kì nghỉ hai ngày, hai ngày này, anh sẽ đến các thị trấn xung quanh để nghỉ ngơi.
Đợi khi anh quay trở lại Thành phố G thì trở về "Khiêm Bằng", Trịnh Quốc Khiêm muốn tìm anh nói chuyện.
"Bên Hứa Ngụy Trì xảy ra chút chuyện... cậu ta sắp gia nhập chi nhánh của Khiêm Bằng ở Thành phố Lâm ..." Trịnh Quốc Khiêm xụ khuôn mặt hình chữ quốc, nói với Hạ Dương Ba.
“Cậu ấy bị làm sao vậy?” Hạ Dương Ba buột miệng, anh nhận ra rằng mình vẫn chú ý đến nhất cử nhất động của người đó.
"Cách đây không lâu... ờm, không lâu sau khi cậu ta kết hôn, viện kiểm sát nhận được một báo cáo nặc danh nói rằng cậu ta bị tình nghi vi phạm pháp luật vì lợi ích cá nhân ..."
“Có cái con khỉ gió!” Hạ Dương Ba tức giận: “Tôi biết cậu ta rõ nhất, sao cậu ta có thể vì lợi ích cá nhân mà phạm pháp?
“Dương Ba!” Trịnh Quốc Khiêm thấp giọng nói với anh: “Cậu bình tĩnh và nghe tôi nói."
Hạ Dương Ba bướng bỉnh không nói gì.
Trịnh Quốc Khiêm khẽ thở dài: “Bây giờ sự việc gần như đã được giải quyết, ba cậu ta… cậu cũng biết vị trí của ba cậu ta trong Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật Thành phố Lâm, cây cao đón gió lớn, có người lợi dụng cậu ta để đối phó với ba cậu ta. Điều này cũng không đáng ngạc nhiên..."
Hạ Dương Ba khịt mũi lạnh lùng: "Tôi biết ngay nhóm công tố viên đó là đáng ghê tởm nhất mà!"
“Hạ Dương Ba!” Trịnh Quốc Khiêm tức giận: “Tôi đã từng dạy cậu rằng làm trong nghề này phải thận trọng trong lời nói và hành động của mình hay chưa?”
Hạ Dương Bân nhận ra rằng mình lỡ lời, cúi đầu thấp giọng nhận lỗi: "Vâng ạ, tôi xin lỗi."
Trịnh Quốc Khiêm xua tay: "Quên đi... bây giờ là như vậy... về viện kiểm sát thì không có vấn đề gì lớn, nhưng Ngụy Trì đã nói chuyện với tôi. Cậu ta cảm thấy môi trường viện kiểm sát hiện tại không phải là nơi lý tưởng để cậu ta tiếp tục ở lại... cậu ta muốn chuyển sang một môi trường làm việc tương đối tự do hơn... ngoài ra, bây giờ cậu ta cũng là người đã có gia đình, còn nhiều vấn đề kinh tế mà cậu ta cần phải cân nhắc nữa... "
Hạ Dương Ba ngẩng đầu lên, có chút ngạc nhiên nhìn Trịnh Quốc Khiêm: "Vậy cậu ấy quyết định gia nhập chi nhánh của Khiêm Bằng ở Thành phố Lâm sao?"
"Tám chín phần mười rồi..."
Hạ Dương Ba mím môi không nói lời nào.