Lưu Nhất Hàng cau mày: "Anh là... người đồng tính?"
Hạ Dương Ba nhìn cậu chằm chằm, mặt không cảm xúc gật gật đầu.
“Anh… anh thích… anh Hứa phải không?” Lưu Nhất Hàng dường như không thể tin được, như là muốn xác nhận, hỏi lại lần nữa.
Giọng cậu hơi ngập ngừng, có chút khó hiểu, thậm chí còn hơi run rẩy.
Hạ Dương Ba nhìn kỹ khuôn mặt của cậu, mới phát hiện ra râu xanh mọc ra từ chiếc cằm cứng rắn của cậu, dưới mắt có màu đen, sắc mặt tái nhợt, lông mi dài khẽ run.
Cậu nhóc này có lẽ đã bị mình làm cho sợ hãi rồi, Hạ Dương Ba thầm nghĩ.
“Anh Hứa đã kết hôn rồi.” Lưu Nhất Hàng nhắc nhở Hạ Dương Ba.
Hạ Dương Ba nhắm mắt lại gật đầu: "Tôi biết."
“Anh Hứa… không phải gay… anh ấy không thích đàn ông.” Lưu Nhất Hàng liếc anh một cái rồi nói.
Hạ Dương Ba nở một nụ cười gượng gạo: "Tôi cũng biết."
Lưu Nhất Ngôn nghi hoặc nhìn anh, ánh mắt như muốn nói, nếu như anh biết tất cả, vậy vì sao phải làm chuyện ngu ngốc như thế?
Lưu Nhất Hàng do dự một lúc rồi nói: "Anh Hứa và chị gái tôi có quan hệ rất tốt... Anh ấy rất yêu chị tôi... tôi nhớ rằng khi tôi còn rất nhỏ, anh ấy đã yêu chị tôi rồi ... "
Hạ Dương Ba ngẩng đầu nhìn cậu, hai mắt như sáng lên: "Tôi biết..."
Lưu Nhất Hàng nhìn chằm chằm vào anh một lúc, như thể chắc chắn rằng anh đang nói dối.
Một lúc sau, cậu bất lực thở dài, ngồi xuống mép giường bên cạnh Cố Dương Ba, nhìn lên trần nhà, nhẹ giọng hỏi: "Vậy thì anh... định làm gì?"
Anh định làm gì?
Lúc này, Hạ Dương Ba dường như nghe thấy tiếng trái tim mình đang nứt ra rồi lại nhanh chóng được ghép lại.
Trong một khắc này, anh biết được, cái nơi vốn cất giấu Hứa Ngụy Trì giờ phút này đã tan rã trong tiếng thở dài của cậu thanh niên trẻ tuổi, tan rã trong câu nói mang chút lo lắng "Anh định làm gì" kia.
Anh vô thức vươn tay che đi vị trí trong lòng.
Anh biết chính lúc này đây, anh đã chôn vùi những chuyện đã qua liên quan đến Hứa Ngụy Trì trong lời thú nhận không thể kiềm chế vào đêm qua, trái tim đập loạn nhịp cũng chỉ vì thiếu niên đẹp trai và mang theo vẻ mặt mệt mỏi cực kỳ trước mặt.
Chỉ vài phút trước, trong đầu anh đã tưởng tượng ra rất nhiều loại phản ứng của Lưu Nhất Hàng.
Sau khi vô tình nghe được lời tỏ tình của mình với anh rể mới cưới, sau khi nam thanh niên sợ hãi mất ngủ cả đêm, bình tĩnh hút thuốc thì sẽ chỉ vào mũi mắng mình biếи ŧɦái, nếu không thì cũng sẽ lao tới, dùng nắm tay to lớn chào hỏi mình?
Dù là ai đi chăng nữa, Hạ Dương Ba cũng sẵn sàng chịu đựng không nhúc nhích, ai bảo bản thân lại làm ra loại chuyện ghê tởm trong ngày trọng đại như vậy chứ?
Tuy nhiên, trước sự ngạc nhiên của anh, Lưu Nhất Hàng lại không có bất kỳ phản ứng nào kể trên.
Trong mắt cậu hiện lên sự tức giận, bối rối, quá nhiều cảm xúc phức tạp, nhưng lại không có sự chán ghét.
Cậu ấy rất thiện lương.
Tiếng thở dài của cậh ấy chứa đựng sự bất lực và thương hại. Câu hỏi ngập ngừng của cậu ấy chứa đầy những băn khoăn không chắc chắn, đây là những điều mà Hạ Dương Ba cảm nhận được.
“Tôi xin lỗi.” Hạ Dương Ba không trả lời câu hỏi của Lưu Nhất Hàng, mà thay vào đó đột ngột xin lỗi cậu.
Lưu Nhất Hàng hiển nhiên sửng sốt: "Hả?"
“Buổi tối hôm qua đã làm cậu sợ rồi à?” Anh cười nhìn cậu.
Ngược lại, Lưu Nhất Hàng xấu hổ gãi đầu: "Cũng không có... ờm ...lúc đó tôi rất sốc... nhưng sau đó tôi bình tĩnh lại và nghĩ việc đó cũng chẳng tính là gì ..."
Cậu nghiêng đầu suy nghĩ rồi nói tiếp: "Về sau tôi lại cảm thấy may mắn... cũng may... May mà người nghe được những lời đó là tôi... may mà không phải anh Hứa nghe thấy..."
Hạ Dương Ba thực sự muốn mở não của Lưu Nhất Hàng để xem bên trong rốt cục có gì.
Anh không khỏi cười thầm hai tiếng: "Cậu sợ cậu ta biết?"
Lưu Nhất Hàng sửng sốt, nhanh chóng đáp: "Đương nhiên! Nếu như anh Hứa biết... vậy thì chị gái tôi phải làm sao bây giờ?"
Cậu suy nghĩ một chút, dường như cảm thấy nói như vậy không thích hợp, nên nói: "Ý của tôi là, cho dù anh Hứa biết thì anh ấy nhất định sẽ không cùng anh làm chuyện gì cả, nhưng mà…
Cậu không biết đang muốn nói cái gì, vì vậy có chút nhụt chí bực bội nắm lấy một nhúm tóc của mình, tức giận nói: "Dù sao bọn họ không biết là tốt nhất!"
Nhìn thấy bộ dạng này của Lưu Nhất Hàng, sự cáu kỉnh của Hạ Dương Ba đã bị quăng lên chín tầng mây, nhịn không được nở nụ cười.
Anh đưa hai tay về phía sau, dùng lực chống đỡ để cơ thể ngồi dậy, đưa mặt lại gần Lưu Nhất Hàng một chút.
Anh nhìn cậu chằm chằm hồi lâu, rất nghiêm túc trấn an: "Bọn họ sẽ không biết đâu."
Lưu Nhất Hàng quay đầu lại, cắn môi khó hiểu nhìn anh.
“Tôi hứa rằng Hứa Ngụy Trì, chị gái cậu, hay bất cứ ai khác cũng sẽ không biết.” Anh thẳng thắn nhìn thẳng vào ánh mắt của Lưu Nhất Hàng, nghiêm túc hứa.