Trương Vĩnh Phong nghe vậy thì nhanh chóng đưa Đại Ninh đang nằm trong lòng mình qua.
Đại Ninh tức giận vô cùng.
Cô nắm chặt cổ áo của Trương Vĩnh Phong, sống chết gì cũng không chịu ngồi vào lòng Triệu Dữ: “Tôi không cần anh ta!”
Trương Vĩnh Phong chỉ nghe theo lời cô, nghe cô nói vậy thì anh ta ngại ngùng nói với Triệu Dữ: “Hay là để tôi đưa cô cả đi tìm bác sĩ vậy.”
Triệu Dữ nhìn Đại Ninh.
Mấy lọn tóc xoăn nhỏ của mái tóc dài của cô bay tứ tung, cô đang cầm mấy cái cúc trên cổ áo Trương Vĩnh Phong đùa nghịch.
Triệu Dữ bình tĩnh tránh ra, Trương Vĩnh Phong nhanh chóng ôm lấy cô cả chạy đi.
Triệu Dữ nhìn bóng lưng của bọn họ, anh ta lại hiểu ra Đại Ninh là người như thế nào. Cô vĩnh viễn sẽ không bao giờ để ý đến người ôm cô là ai, chỉ cần người đó hợp ý cô, biết dỗ dành cho cô vui.
Giây trước còn có thể cà dẹo cà dẹo nói anh tốt nhất, nhưng giây sau cũng có thể trở mặt không nhận người.
Triệu Dữ dẫm lên ánh chiều tà đầy màu sắc quay về, gương mặt anh ta không có biểu cảm gì.
Triệu An An thấy anh ta quay lại, nó hỏi anh ta: “Anh cả à, cô Kỷ đâu?”
Triệu Dữ chỉ vỗ đầu em gái mà không hề nói gì.
Đại Ninh không chịu đến tìm bác sĩ Tôn trông có vẻ dung tục kia để khám bệnh, vừa nghĩ đến sẽ bị ông già đó sờ chân thì cô lại không chịu nổi, cô cứng đầu đi lại nhà trưởng thôn đợi chú Tiền quay về.
Chú Tiền vừa về thì nhìn thấy một cảnh tượng: Cả nhà trưởng thôn hệt như con nít vậy, ngại ngùng nhìn sang ngôi nhà mới.
Trương Vĩnh Phong sốt ruột đến mức vò đầu bứt tóc, anh ta tự biết mình chăm sóc cô không chu đáo, lúc này nhìn thấy chú Tiền về, giống như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng anh ta vậy.
Chú Tiền nghe anh ta kể lại ngọn ngành câu chuyện, không biết khóc hay cười. Chuyện này, chuyện này có hơi xui xẻo thật rồi.
Ông ta bước qua xem, chiếc chăn bông đã bị đội lên thành một cục: “Cô cả à, tôi về rồi đây, nào qua đây, tôi khám vết thương cho cô.”
Một gương mặt trái xoan vừa ấm ức vừa tức giận ló ra ngoài, kể lễ với ông ta: “Chú Tiền, đều tại Trần Tiểu Lợi với Trương Vĩnh Phong, còn có cả Triệu Dữ nữa.”
Lúc này cô đã nhớ bỏ chú Tiền ra ngoài rồi.
Chú Tiền nhịn cười, xử lí vết thương cho cô, lại dùng một miếng băng gạc xinh đẹp dán lên cho cô.
“Chú Tiền đúng là lợi hại quá, không đau chút nào nữa rồi.”
Tuy rằng tính tình cô không tốt, độc đoán kiêu ngạo, nhưng khi cô nịnh nọt người khác thì lại khiến người ta thương yêu cô vô cùng.
Chú Tiền cũng không trách phạt chuyện cô chạy ra ngoài chơi, ông ta nói về ông chủ Kỷ: “Ông nội cô hỏi khi nào cô mới về nhà? Mùa hè sắp trôi qua rồi, mấy ngày nữa là khai giảng rồi. Cô cả à, chúng ta nên đi thôi.”
Đại Ninh xém chút thì đã quên mất chuyện này, kiếp trước khi cô chết thì cô đã tốt nghiệp đại học rồi, nhưng bây giờ cô mới chỉ là một đứa mới chuẩn bị vào lớp mười hai.
Đại Ninh lấy chăn che mình lại: “Con không muốn về đi học đâu, đi học chán lắm. Dù sao con cũng sẽ được học đại học, không cần lãng phí thời gian làm gì.
Chú Tiền vỗ nhẹ vào đầu cô.
“Cô cả à, cô chịu nghe lời chút đi, cậu Kỷ cũng quay về đi học rồi, cô tự mình đi suy nghĩ, chú Tiền đi chuẩn bị tí đồ, mấy ngày nữa chúng ta sẽ quay về.”
Trong biển tri thức, Thanh Đoàn hệt như một bà mẹ lo âu vậy.
“Đại Ninh à, chúng ta không thể quay về được, Đỗ Điềm vẫn còn ở đây, nhiệm vụ của cô vẫn còn chưa hoàn thành, sau này không dễ khống chế nữa, lỡ như Triệu Dữ yêu Đỗ Điềm, thì khí vận của Đỗ Điềm sẽ tăng lên, sau này sẽ càng khó đối phó. Cô giờ đã kết thù với nữ chính rồi, sau này cho dù cô ta không kể tội cô, nhưng những tên may mắn yêu yêu ta cũng sẽ nghĩ đủ mọi cách để diệt trừ cô!”
Mấy thứ này Đại Ninh đều hiểu cả, nhưng cô có thể làm gì cơ chứ.
Triệu Dữ giờ đã trở thành một người may mắn trưởng thành rồi, vậy cũng không tự hiểu chuyện, không thể tự mình tránh xa Đỗ Điềm một chút được hay sao?
“Tôi cũng đâu có gϊếŧ họ được, mà cũng không thể canh giữ Triệu Dữ cả đời này đúng không? Cô không chịu, ông nội cô cũng không đợi được nữa, đến lúc đó ông nội lo lắng, có lẽ sẽ tự mình đi đến cái thôn này bắt cô quay về mất.”
Thanh Đoàn ho hai tiếng, đưa ra một lời kiến nghị.
“Đại Ninh, nếu như cô đã không thể nhẫn nại tiếp tục phá hủy sự tiến triển của bọn họ, thì chi bằng, cô khiến Triệu Dữ yêu cô đi?”
Đại Ninh ngồi bật dậy trên giường, cô bán tín bán nghi: “Như vậy được thật sao? Đầu tiên đừng nói đến việc anh ta có yêu tôi hay không, lỡ như sau này anh ta thay lòng thì làm sao?”
Thanh Đoàn rất cạn lời: “Anh ta là người may mắn chứ có phải tra nam đâu.”
Nếu tình cảm anh ta không trong sáng, thì sau này cũng không một lòng với Đỗ Điềm.
Vừa nghĩ như vậy, Đại Ninh thấy ý kiến này cũng hay, cô nghịch nghịch tóc nói: “Tức thật, sớm biết vậy thì để anh ta ôm tôi về nhà.”
Đại Ninh lớn tiếng hét ra phía ngoài nói: “Chú Tiền, con phải quay về ngủ rồi!”
Chú Tiền đã quen với việc cô cả nhanh chóng thay đổi suy nghĩ, cho người đưa cô về nhà Triệu Dữ.
Đại Ninh sắp đi một khoảng xa rồi thì nhớ lại chuyện gì đó, liền nói: “Chú Tiền! Chú ghé sát tai đây.”
Cô cả vừa cười vừa dặn dò.
Mặt chú Tiền do dự: “Như vậy không hay đâu.”
“Ai bảo cô ta giở trò!”
—
Buổi chiều hôm đó, Trần Tiểu Lợi có chút suy sụp, cô ta bị đuổi ra chuồng lợn nhà thôn trưởng, ở cùng với một đám lợn mập mập hôi hôi trong một tiếng đồng hồ.
Trương Vĩnh Phong ở bên ngoài giám sát chặt chẽ.
Con người này có phải bị điên rồi hay không, Trần Tiểu Lợi muốn chạy ra ngoài cũng sẽ lại bị anh ta quăng vào trong. Trần Tiểu Lợi vừa hét vừa nói: “Tôi đã nói là tôi không cố ý rồi mà, tự Kỷ Đại Ninh làm mình bị thương, dựa vào đâu mà trách tôi được chứ.”
Vậy mà không ai để tâm đến cô ta, chỉ có đám lợn bị cô ta dọa sợ, phát ra tiếng kêu chói tai.
Trương Vĩnh Phong có lòng tốt khuyên cô ta: “Cô không ồn nữa thì mấy con lợn cũng không chạy tới chạy lui đâu.”
Như vậy cũng có thể thực hiện được việc con người và động vật giao tiếp chan hoà với nhau.
Trần Tiểu Lợi nghe vậy thì giận càng thêm giận, xém chút trợn trắng tròng mắt ngất đi!
Ở một diễn biến khác, mặt trời đã lặn.
Triệu Dữ nhân lúc rảnh, đun nước lau người cho bố Triệu.
Anh ta vừa bưng nước ra ngoài thì Đại Ninh cũng vừa về tới.
Đại Ninh do dự xem có nên tiếp tục giận anh ta hay không, cô nhìn Triệu Dữ một cái, rồi cũng nhanh chóng nhìn sang chỗ khác. Cô nói với Thanh Đoàn: “Tôi thấy anh ta thích Đỗ Điềm hơn tôi ấy, cậu xem đi, anh ta thấy tôi mà sắc mặt chẳng vui vẻ gì.”
Triệu Dữ đi đổ nước, không để tâm đến cô.
Mùa thu cũng sắp đến rồi, lúc trước anh ta lên kế hoạch đi ra khỏi núi, gấp rút muốn thực hiện, qua khoảng thời gian này có rất nhiều chuyện để bận rộn.
Đại Ninh nằm trên giường suy nghĩ, mà thôi vậy, chuyện ngày mai cứ để ngày mai làm, ngày mai rồi lại suy nghĩ tiếp.
Trước khi Triệu Dữ đi ngủ, anh ta thấy quả lựu còn sót lại trên bàn, anh ta suy nghĩ hồi lâu rồi cầm nó lên, đi đến gõ cửa phòng cô cả.
Đại Ninh bây giờ đang đọc một quyển tiểu thuyết hào môn máu chó, nghe thấy tiếng động thì cô bước một chân xuống giường mở cửa.
Dưới ánh trăng, ánh mắt của chàng trai lạnh lùng, anh ta chìa tay ra: “Cho cô này.”
Đại Ninh liếc nhìn rồi cầm lấy quả lựu đó.
Triệu Dữ quay người rời đi.
Đại Ninh suy ngẫm nhìn bóng lưng anh ta, đột nhiên cô lại cảm thấy rất thú vị, cô mở lời nói: “Triệu Dữ Triệu Dữ, anh giúp tôi lột vỏ đi.”
Bước chân Triệu Dữ khựng lại: “Tự mình làm đi.”
“Tôi không có dao, không lột được.” Cô bước ra ngoài, bỏ trái lựu vào trong lòng bàn tay anh ta, rồi hào phóng nói: “Anh lột nó ra đi, tôi chia cho anh một nửa.”
Triệu Dữ liếc nhìn cô.
Da mặt của cô dày, hoàn toàn không biết ngại ngùng gì.
Nhưng cô cả chủ động chia đồ cho người khác cũng rất hiếm thấy.
Triệu Dữ đi đến phòng bếp tách trái lựu ra rồi đem về đưa cho cô. Anh ta cũng không muốn lấy nửa còn lại, trông Triệu Dữ rất mệt mỏi, anh ta định quay về đi ngủ.
Đại Ninh lại dùng cái giọng đáng thương nói: “Triệu Dữ à, hôm nay chú Tiền nói với tôi chúng tôi phải quay về, tôi sắp đi tựu trường rồi, anh xem đi, người ta còn ở nhà anh mấy ngày nữa đâu, anh đừng có lạnh lùng như vậy mà.”
Dưới ánh trăng, anh ta quay đầu lại.
Đại Ninh vốn tưởng anh ta vẫn còn giận chuyện sáng nay cô dùng chân đá anh ta, nên cô không nhắc đến chuyện đó, càng không có ý định xin lỗi Triệu Dữ, cô nói: “Anh đối xử với tôi tốt một chút, có khi tôi có thể giúp anh nghĩ cách, đưa bố mẹ anh đi chữa trị đó.”
Vẻ mặt Triệu Dữ rất kì lạ, anh ta nhìn cô một hồi, rồi điềm tĩnh hỏi cô: “Khi nào thì cô đi?”
“Tôi cũng không biết nữa, tháng chín tựu trường.”
Mà bây giờ đã bước vào nửa cuối tháng tám rồi, thời gian nhiều nhất chỉ còn mười ngày nữa mà thôi.
Anh ta không nói gì, cũng không có phản ứng gì, tự mình về phòng.
Đại Ninh nhìn bóng lưng lạnh lùng của anh ta, mà đứng á khẩu.
Thanh Đoàn thì cố gắng nhịn cười, hiếm khi thấy cô cả chịu thiệt, có lẽ bình thường cô hư quá, giờ nói sắp đi rồi, thì Triệu Dữ cũng không có chút cảm xúc không nỡ nào.
Đại Ninh bắt đầu có chút tức giận, nhưng cũng không đau lòng quá lâu, tiếp tục xem tiểu thuyết tổng tài. Vốn dĩ cô cũng đâu định có gì với Triệu Dữ, khi vừa bắt đầu, cô chỉ chú ý đến việc phá hoại tình cảm của Triệu Dữ và Đỗ Điềm, không để ý đến hình tượng của mình trong lòng Triệu Dữ, anh ta không thích cô cũng bình thường thôi.
—
Ngày hôm sau, cả nhà Triệu Dữ bắt đầu bận rộn tách hạt ngô.
Thôn Hạnh Hoa vẫn dùng cách quê mùa để tách hạt ngô, hoặc là dùng tay, hoặc là dùng đế giày, treo ngược đế của đôi giày lên trên cái ghế gỗ rồi xoay trái ngô xung quanh đó.
Nhà người ta đồng tâm hiệp lực, nửa ngày cũng phải tách được năm mươi kí.
Nhà Triệu Dữ thiếu sức lao động, đến Triệu An An sáu tuổi cũng phải ra trận, tuy rằng tuổi nó nhỏ, nhưng làm việc đồng áng cũng ra trò lắm.
Đại Ninh nhìn ra ngoài, cô phát hiện bên cạnh nó có một đống hạt ngô và gần hai mươi cái cùi ngô.
Triệu Dữ thấy Đại Ninh chạy nhảy đến nhìn thì lấy một cái ghế đẩu từ sau lưng đưa cho cô ngồi.
Đại Ninh chống cằm nhìn Triệu An An tách hạt ngô.
Triệu An An ngượng nghịu hỏi: “Cô cả, chị có muốn thử không?”
Đại Ninh nói: “Được thôi.”
Cô cảm thấy rất thần kì, đế giày cũng dùng thế này được hả? Đại Ninh học theo dáng vẻ của Triệu An An một hồi, nhưng hạt ngô lại không chịu nghe lời cô cút khỏi cùi ngô, căn bản không có mấy hạt rơi xuống cả.
Triệu Dữ ở bên cạnh cúi đầu trộm cười, cô cả thần kì quá đi.
Triệu An An nói: “Không phải như vậy đâu, cô cả à, anh nói không được tách như vậy, cô phải làm vậy nè.”
Được bạn nhỏ An An chỉ dẫn, Đại Ninh đã tách được nửa trái ngô.
Chân của Đại Ninh bị thương rồi, không thể chạy ra ngoài chơi được, cô thấy tách ngô cũng rất thú vị.
Cô chiếm luôn cả vị trí của Triệu An An, kết quả mới tách được có một nửa thì bắt đầu mất hứng, từ từ trở nên lười biếng.
Tay cô rất đau.
Cô thổi thổi vào lòng bàn tay: “Chị không làm nữa đâu, Triệu An An, em tự mình làm đi.”
“Dạ.”
Triệu Dữ nhìn sang, quả nhiên lòng bàn tay mềm mại của cô cả đã ửng hồng một mảng rồi. Anh ta sớm đã nghĩ đến tình huống này, đến Triệu An An sáu tuổi mà tay nó cũng thô ráp cả đi, chỉ có tay của Kỷ Đại Ninh mới vừa trắng vừa mịn.
Đại Ninh đi đến ngồi bên cạnh anh ta: “Triệu Dữ, gần đây anh không đi thăm hai mẹ con Đỗ Điềm sao?”
Đại dữ cúi mặt: “Tôi đi làm gì chứ? Đỗ Điềm ở bệnh viện chăm sóc bà ta rồi.”
Cô lại vui vẻ: “Vậy anh dẫn tôi lên núi chơi đi, tôi còn chưa đi lên núi nữa đó?”
Lúc Đại Ninh đến thôn Hạnh Hoa là giữa mùa hè, trời nóng nên cô không chịu ra ngoài, trời hôm nay trở nên mát mẻ, đặc biệt thích hợp để đi chơi.
Triệu Dữ liếc nhìn cái chân dán băng cá nhân hoạt hình của cô: “Chân cô bị thương rồi, đừng có chạy khắp nơi. Hơn nữa, cô cũng thấy rồi đó, tôi bận lắm, không có rảnh đi quậy cùng cô.”
Đại Ninh bị từ chối, cô biết nói với người con trai này như nước đổ lá môn.
Đang chuẩn bị chơi xỏ thì Triệu An An bên cạnh đột nhiên nói: “Anh hai, bên kia có sâu bắp kìa.”
“Ở đâu?”
“‘Trên mặt đất kìa.”
Chỗ ngón tay Triệu An An chỉ đến cách Đại Ninh không xa.
Đại Ninh quay đầu lại, cô nhìn rõ con sâu đang bò trên mặt đất, vẻ mặt cô thay đổi. Trong bụng cô kêu liên tục, cô nhanh chóng kéo ghế đẩu lùi về sau.
Triệu Bình lấy cái bình sang bắt sâu theo thói quen.
Mấy đứa trẻ ở quê đều không sợ mấy thứ này, đối với mấy con gà nhỏ mà nói, chúng chính là những món ăn dinh dưỡng.
Trong bình đã có gần mười con sâu rồi, Đại Ninh chỉ nhìn sơ chiếc bình đó thì đã cảm thấy toàn thân mình không thoải mái.
Phía sau có một tiếng thở dài truyền đến, Triệu Dữ lau sạch tay, che lấy cặp mắt của cô.
Đại Ninh không nhìn thấy gì hết, dĩ nhiên cũng không nhìn thấy hai anh em ngốc nghếch bắt sâu.
Triệu Dữ bồng Đại Ninh lên, đưa cô đi ra ngoài.
Anh ta bồng Đại Ninh về phòng, đặt cô lên giường, mắt cô cả ngấn lệ, ấm ức nhìn sang anh ta.
Triệu Dữ nói: “Đừng có chạy lung tung, cứ ở trong phòng cô đi. An An với Triệu Bình không cố ý đâu, tụi nó đều không biết cô sợ sâu.”
Cô chôn gương mặt mình vào trong tấm chăn, lần này vậy mà không nhỏng nhẻo, cũng không trách móc, chuyện lớn trong phút chốc biến thành chuyện nhỏ, nghĩ lại đúng là mắc ói.
Triệu Dữ nhớ lời cô nói cô sắp rời đi, rất lâu sau, anh ta nói: “Tối tôi làm cho cô cái xích đu, mấy ngày nữa đi lên núi cùng cô.”
Anh ta nói xong, đẩy cửa đi ra ngoài, tiếp tục đi sang bên cạnh làm lụng cùng Triệu An An và Triệu Bình.
Triệu Dữ đi một lúc lâu, Thanh Đoàn trợn trắng mắt nói: “Anh ta đã đi thật rồi, đừng diễn nữa.”
Trong chăn có một gương mặt nhỏ đang nở nụ cười.
Đại Ninh sợ sâu, nhưng tiểu ma nữ cũng cứng rắn lắm, chỉ cần không nhìn thấy, con sâu đó không chạm vào người cô, thì rất nhanh sau cô đã có thể chạy nhảy bay lượn rồi.
Đại Ninh móc điện thoại ra, cô nằm trên giường, chân cô lắc lư, than vãn nói: “Triệu Bình đúng là mắc ói ghê.”
Lại dùng tay bắt sâu.
Trong lòng Thanh Đoàn vô cùng bất định.
—
Triệu Dữ thu dọn xong đống ngô, ban đêm không tiếp tục làm nữa. Anh ta lấy cái cưa và cái bào trong nhà đã lâu không dùng tới ra, ngoài ra còn có đồ cần thiết cho ghép mối gỗ và đυ.c lỗ, bắt đầu làm công việc thợ mộc.
Tay anh ta rất khéo, mùn cưa bay khắp nơi, không bao lâu sau, miếng gỗ trở nên bằng phẳng và nhẵn mịn.
Triệu Dữ tỉ mỉ đánh bóng những chiếc gai nhỏ không bằng phẳng bên trên miếng gỗ, anh ta bắt đầu đυ.c rồi cột dây.
Triệu Bình đi ra, thúc giục anh ta: “Anh à, phải đi ngủ rồi.”
“Em đi ngủ trước đi, anh sắp xong rồi.”
Triệu Dữ tự mình bật đèn bận rộn cả đêm.
Đại Ninh ở trong phòng, thỉnh thoảng nhìn qua khung cửa sổ nhìn bóng người con trai ở trong vườn. Cô hiểu ra điều gì đó, tinh thần có chút bất thường.
Người mới động lòng, trông có vẻ có mấy phần ngốc nghếch.
Dù có là Triệu Dữ tính tình trước giờ rất bình tĩnh, trên người anh ta, cũng có một số thứ đang dần thay đổi.
Đại Ninh mở to mắt, đúng là thú vị. Cô rõ ràng là chưa kịp làm gì hết mà.
Đại Ninh không quan tâm Triệu Dữ, tới giờ thì cô tự mình đi ngủ.
Ngày hôm sau khi Đại Ninh tỉnh giấc, phát hiện dưới cái cây già trong vườn có treo một cái xích đu.
Nó được làm rất tỉ mỉ xinh đẹp, khẽ đu đưa theo gió.
Đại Ninh rất thích.
Cô lật tung tìm đệm và dây lụa ra, trước khi nhà Triệu Dữ lại tiếp tục trở nên bận rộn, thì cô cất tiếng nói: “Triệu Dữ!”
Triệu Dữ đi sang nhìn cô, cô đặt đệm vào dây lụa tím vào trong tay Triệu Dữ.
“Đệm thì để lên trên cái xích đu, còn dây thì phải quấn bằng lụa, nếu không sẽ đau tay.”
Triệu Dữ không nói gì, xích đu cũng làm xong rồi, cũng không quan tâm tốn thêm chút sức này, quấn dây lụa lên như cô nói.
Cô cả quen với việc hưởng thụ, trong phút chốc cái xích đu đã trở nên mềm mại và xinh đẹp. Cô ngồi lên trên, tầng tầng lớp lớp của chiếc váy cô xòe ra hệt như bông hoa nở rộ, đẹp đến mức khiến người ta lóa mắt.
Triệu An An thấy vậy, trong mắt nó có chút ngưỡng mộ, nó đã quen hiểu chuyện rồi, cũng không nằng nặc đòi xích đu.
Triệu Dữ thấp giọng nói với em gái mình: “Mấy ngày nữa cô cả sẽ đi, tới lúc đó anh sẽ cho em chơi xích đu.”
Triệu Bình nhỏ bé lắc đầu thở dài hệt người lớn, cây óc chó đó trước đây nhà nó quý trọng cỡ nào, không ngờ bây giờ nó chỉ là đồ chơi của cô cả.
Lại hai ngày trôi qua, gió có mùi thu thổi đến, vết thương Đại Ninh cũng sắp lành hẳn rồi.
Triệu Dữ làm theo lời hứa, dẫn Đại Ninh đi lên núi chơi.
Tác giả có chuyện muốn nói: : Ngày trước báu vật nhà em chính là cây óc chó trong sân đó, anh còn không cho An An động vào, bây giờ hình như trong nhà đã có báu vật mới rồi, cây óc chó không còn địa vị nữa rồi.
Đại Ninh: Người ta cũng sắp đi rồi, anh đối xử tốt với người ta chút đi.
Triệu Dữ: