Nữ Phụ Không Có Khát Vọng Sống

Chương 9: Vấn đề ngủ nghỉ


Đại Ninh nhìn thấy Đỗ Điềm, thì biết chắc bản thân cô đoán không sai mà.

Cô cả không hề khách sáo, ngồi vào giữa hai người họ, cô nhai kẹo trái cây rồi nhìn sang Triệu Dữ nói: “Tôi ở nhà không có gì vui cả.”

Bình thường khi cô không giở trò xấu thì trông cũng rất vừa mắt, Triệu Dữ thấy tính tình cô cũng được.

“Chú Tiền không dẫn cô đi chơi hả?”

Đại Ninh nói: “Lão già chết tiệt như chú ấy chán gần chết ấy, tôi muốn chơi với hai người cơ.”

Không gian yên tĩnh được mấy giây, trong mơ hồ, Triệu Dữ và Đỗ Điềm cảm thấy nên dịch câu nói đó thành “Tôi muốn chơi hai người.”

Đỗ Điềm lễ phép nói: “Cô Kỷ, tôi đang học mấy câu tiếng anh, cô ngồi lên sách của tôi rồi, có thể dịch qua một chút được hay không?”

Đại Ninh lôi sách của cô ta ra, lật qua lật lại: “Cô hỏi Triệu Dữ làm gì chứ, anh ta ngốc như vậy cơ mà, vừa nhìn là biết chưa đọc sách được mấy ngày cả, chỗ nào không biết thì cô cứ hỏi tôi.”

Triệu Dữ nhìn sang Đại Ninh một cái.

Đại Ninh điên cuồng tự dát vàng lên mặt mình: “Tôi cái gì cũng biết hết đó, lại đây tôi dạy cho cô.”

Đỗ Điềm lại không có chỗ nào là không hiểu cả, nhưng Triệu Dữ vẫn đang nhìn, để giữ vững hình tượng cô gái trẻ dịu dàng có thái độ hiếu học thì cô ta nhẹ nhàng lên tiếng hỏi: “Cô Kỷ à, câu này nên dịch thế nào đây?”

Đại Ninh đưa mắt nhìn qua, ra vẻ suy nghĩ hai giây.

Cô nói bản thân mình rất lợi hại, Triệu Dữ và Đỗ Điềm cũng đều tin cả rồi, suy cho cùng cô cả lớn lên ở thành phố lớn mà, những giáo viên được mời để dạy rất có kinh nghiệm.

Thế là lúc Đại Ninh muốn trả lời, đến Triệu Dữ cũng không nhịn được phải quan sát cô.

Đại Ninh trừng to hai mắt, cô lấy cái điện thoại từ trong túi ra.

Ngón tay cô gõ rất nhanh, mở phần mềm quét dịch ra, quét sang cuốn sách của Đỗ Điềm, rất nhanh sau đó, từ điển điện thoại đã dịch mấy câu tiếng anh ra cả.

Đại Ninh nhét điện thoại cho Đỗ Điềm: “Thấy tôi lợi hay không?”

Đỗ Điềm: …

Triệu Dữ: …

Đại Ninh rất hào phóng, cô cười hi hi nói: “Cô thích học như thế, cho cô lấy điện thoại của tôi dùng đó, vô cùng tiện lợi luôn, quét một chút là không còn rào cản gì nữa, cô còn có thể tra từ điển nữa, luyện nghe, dịch vụ bao trọn gói luôn.”

Đỗ Điềm nghiến răng: “Không có công cán gì thì không nhận thưởng, điện thoại của cô quý như vậy, tôi sợ tôi sẽ làm hỏng nó.”

Cô ta làm gì muốn học tiếng anh gì cơ chứ!

Đại Ninh gia đình giàu có nói: “Một cái điện thoại thôi mà, ngày mai tôi mua thêm trăm cái nữa. Cô ngồi xa ra chút đi, lúc nói chuyện nước bọt bắn hết lên mặt người ta rồi này.”

Xém chút thì Đỗ Điềm không còn cười nổi nữa.

Cô cả khó chịu lau mặt, rồi quay người sang nhìn Triệu Dữ.

“Anh mau lau sạch cho tôi đi!”

Triệu Dữ nhìn gương mặt má đỏ môi hồng của cô cả, không có thứ gì trên đó cả, thì liền biết cô lại đang gây sự nữa rồi.

Triệu Dữ không để tâm đến Đại Ninh, anh ta quay đầu sang nhìn Đỗ Điềm nói: “Em Đỗ Điềm à, bình thường cô cả kiêu ngạo quen rồi, em đừng tính toán với cô ấy nhé.”

Đỗ Điềm mỉm cười miễn cưỡng: “Không đâu ạ.”

Nói thì nói như thế, nhưng lại không nói chuyện thêm được nữa rồi. Đỗ Điềm đè nén sự buồn chán trong lòng mình, đứng dậy nói: “Em quay về canh kê nhé, anh Triệu Dữ, cảm ơn anh nha.”

Lúc cô ta đứng dậy rời đi, Đại Ninh lại còn vẫy tay với cô ta, Đỗ Điềm hít một hơi thật sâu, nhưng lại không quay đầu lại.

Thấy Đỗ Điềm đã đi xa, Đại Ninh quay người lại nhìn Triệu Dữ, Triệu Dữ cũng đang nhìn cô.

“Cô rất ghét Đỗ Điềm.”

Thứ Triệu Dữ dùng không phải câu chất vấn, mà là câu khẳng định.

Đại Ninh cũng không phủ nhận, ngược lại còn rất kiên trì thương lượng với anh ta: “Anh có cùng ghét cô ta với tôi hay không?”

Triệu Dữ nhìn cô một hồi, mím môi phun ra mấy chữ: “Gây sự vô cớ.”

Nói tới trình độ làm người khác thấy ghét có ai bì kịp cô cả đây cơ chứ? Triệu Dữ không hiểu Đỗ Điềm lắm, nhưng nhìn tình hình trước mắt, Đỗ Điềm không làm chuyện gì khiến người ta phải ghét cả, ngược lại lại còn rất lương thiện với mọi người.

Nếu như là người nghĩ nhiều, có lẽ còn đoán rằng, cô cả không thích anh ta và Đỗ Điềm ở cạnh nhau, có phải là có ý với Triệu Dữ hay không?

Nhưng Triệu Dữ thì lại không nghĩ như thế, Đỗ Điềm vừa rời đi, thì Đại Ninh liền cách xa anh ta một thước.

Triệu Dữ cũng có thể đoán được nguyên nhân, ban ngày anh ta vẫn ở chỗ phơi kê giữ kê, ánh nắng chói chang tuy rằng rất có lợi cho việc phơi kê, nhưng nóng thì thật sự rất là nóng, cho dù anh ta có là người con trai yêu sự sạch sẽ đi nữa thì cũng không có cách nào tránh khỏi người sẽ đổ đầy mồ hôi.

Thái độ chán ghét này của cô cả mà có ý gì với anh ta mới là lạ ấy.

Triệu Dữ nói với cô ta: “Nhân lúc trời còn chưa tối, cô mau đi về đi.”

Đại Ninh chống cằm lắc đầu.

Đỗ Điềm không đi, cô cũng không thể đi được, Đỗ Điềm giống như Tiểu Cường (Tiểu Cường là con gián, một nhân vật trong phim của Châu Tinh Trì) đánh mãi không chết ấy, khi cô vừa đi thì thế nào cô ta cũng sẽ lại mò qua đây.

Triệu Dữ: “Cô không tự mình quay về, tối chút nữa tôi cũng không đưa cô về đâu nha.”

Đại Ninh nói: “Tôi không về đâu, tôi muốn ở đây giữ kê cùng anh.”

Triệu Dữ biết cô kỳ quặc lì lợm, sẽ không nghe lời anh ta, nên anh ta cũng không tốn nước bọt thêm làm gì.

Nếu như không phải cô cả náo loạn thì anh ta sớm đã ăn cơm rồi. Triệu Dữ lấy cái bánh khô hồi trưa anh ta để lại từ trong lều ra, rồi nhúng với nước sôi để nguội ăn.

Bánh này là do Triệu Bình em trai anh ta nướng, khô cứng không có vị gì.

Triệu Dữ khép hờ mắt, gương mặt không hề thay đổi.

Từ nhỏ anh ta đã phải sống những tháng ngày cơ cực thế này rồi, bây giờ cũng đã quen, không còn thấy khó ăn nữa, anh ta ăn thản nhiên như thường.

Đôi mắt to của cô gái trẻ ngồi bên cạnh trừng to nhìn anh ta.

Trước khi đến chỗ phơi kê, Đại Ninh đã ăn cơm tối do chú Tiền mang đến rồi, từ lúc sinh ra cô đã ngậm thìa vàng, kiếp trước cho dù có chết cũng chưa từng phải sống khổ ngày nào, cho dù trong lòng có hơi dằn vặt, nhưng rốt cuộc cô cũng là cô cả nhà họ Kỷ, trước giờ chưa từng thiếu thức ăn.

Đại Ninh thật không hiểu nổi, Triệu Dữ khổ sở như thế, sống còn có ý nghĩa gì nữa chứ? Bên cạnh còn có một đống gánh nặng, hệt như ngày tháng cứ mãi không nhìn thấy ánh sáng vậy.

Tuy rằng sau này anh ta phát đạt tài giỏi, nhưng mà bây giờ anh ta đâu có nhìn thấy được chuyện đó, đây chẳng khác gì không có tương lai đâu chứ.

Ví dụ bảo cô cả phải sống những ngày tháng như thế này, người không có ý chí phấn đấu như cô sẽ chọn cách sống yên bình thôi.

Ánh hoàng hôn lặn mất, trong thôn núi chẳng có mấy người nỡ bật đèn, chỗ phơi kê tối mù mịt. May là có ánh trăng, còn có cả một trời đầy sao nữa.

Có tiếng kêu yếu ớt của côn trùng ếch nhái từ đằng xa truyền đến.

Muỗi cứ vây lấy Đại Ninh, bất đắc dĩ, cô lết đến bên cạnh Triệu Dữ, cằn nhằn với anh ta.

“Triệu Dữ à, có muỗi cắn tôi kìa.”

Triệu Dữ nói: “Tôi đưa đèn pin cầm tay cho cô, cô tự mình quay về đi.”

Đại Ninh lắc đầu: “Không chịu không chịu.”

Triệu Dữ cũng không đuổi muỗi cho cô, sau khi cô cả tự mình đấu tranh một phen thì đủ mệt rồi.

Đại Ninh dụi dụi mắt: “Tôi muốn đi ngủ.”

Nói ra thì cũng rất kỳ lạ, mấy người sống ở thị thành rất dễ trở thành cú đêm, nhưng mà thôn trang nhỏ này và thị thành cách xa nhau, bởi vì không có sóng điện thoại, Đại Ninh đã thay đổi thói quen nghỉ ngơi, bình thường cô đi ngủ rất sớm.

Bình thường giờ này, cô đã thoải mái nằm trên chiếc giường trong “căn phòng lạnh lẽo” rồi.

Giọng nói lúc buồn ngủ của cô cả rất nhẹ nhàng, Triệu Dữ mím môi nói: “Nếu như cô không để ý thì vào lều của tôi ngủ đi.”

Đại Ninh nói: “Ờ.”

Nếu như là Đỗ Điềm, cô ta nhất định sẽ lo lắng quan tâm mà hỏi thăm một câu, vậy còn anh thì sao?

Nhưng Đại Ninh lại không hỏi, Triệu Dữ vừa nói, cô liền vui vẻ tự mình chạy vào trong ngủ. Cô còn cẩn thận nói: “Anh không được đến gần đâu nha.”

Triệu Dữ nhắm mắt, anh ta cũng quen với tính cách hẹp hòi của cô cả rồi, anh ta ép một tiếng từ mũi xuống: “Ừm.”

Đại Ninh chui vào bên trong lều của anh ta.

Trước ngày hôm nay, cô cả chưa bao giờ ngủ trong loại lều có mấy đồng bạc này, cô bò vào trong thì có chút bất ngờ.

Nhờ vào ánh trăng, cô thấy rõ trong cái lều này có cái gì đó: một chiếc giường bằng bông rách tả tơi và một chiếc chăn mỏng để đắp.

Không có gối nằm, chỉ có một cái quạt hương bồ, một quyển sách, một cái ấm nước, còn có cái đèn pin nữa.

Trong lòng Đại Ninh nghĩ, cái tên quỷ nghèo khổ này!

Cô đè nén sự chán ghét, thử nằm xuống chiếc giường bông.

Cách một lớp bông của cái giường nát này, cô có thể cảm nhận thấy địa hình không bằng phẳng của mặt đất đầy bùn, cả người Đại Ninh toàn là tia nước, chẳng được mấy chốc thì cô thấy khó chịu rồi hít một hơi thật sâu.

Triệu Dữ ngồi ở bên ngoài, nghe tiếng ve sầu kêu mùa hè, anh ta định cứ vậy mà trải qua đêm nay.

Anh ta còn trẻ khỏe mạnh, mấy đêm không ngủ cũng không sao.

Sau lưng anh ta, cô gái đang chiếm giữ chỗ ngủ của anh ta ló đầu ra ngoài: “Triệu Dữ!”

Triệu Dữ thấp giọng hỏi: “Sao vậy?”

“Anh mau lại đây một chút đi.”

Triệu Dữ đi qua rồi ngồi xổm xuống, dưới ánh trăng, tóc cô xõa tung ra, những lọn tóc xoăn như rong biển trông rất dễ thương.

Nhưng tiếc rằng cô lại bắt đầu chê cái này chê cái kia.

Triệu Dữ nói: “Ở đây điều kiện chỉ có thế, cô cũng thấy đó, mọi người ai cũng ngủ như vậy cả.”

“Nhưng tôi đâu phải mọi người.” Đại Ninh nhấn mạnh nói: “Tôi không ngủ như thế đâu, anh nghĩ cách cho tôi đi.”

Triệu Dữ rất đau đầu.

“Tự mình cô muốn qua đây mà, tôi có bản lĩnh đi nữa cũng không thể biến ra giường cao nệm ấm được, không có cách gì hết, cô muốn thì yên lặng mà ngủ, không muốn thì đi về.”

Vừa nghe anh ta nói vậy, má cô phồng lên trông như con cá nóc nhỏ.

Thấy cô như vậy Triệu Dữ không nhịn được bật cười, nhưng anh ta vẫn cứ kiên trì. Cô cả này có rất nhiều tật, cả người toàn là bệnh công chúa, dần dần cô đã quen thói.

Hơn nữa anh ta thật sự không có cách gì cả.

Tới nay Triệu Dữ vẫn không hiểu nổi, người như cô cả, nhà giàu cầm minh châu trong tay, sao lại đến thôn trang xa xôi này chơi chứ.

Cái thôn này của anh ta, lạc hậu hơn bốn mươi năm so với những nơi khác trong đất nước này, núi non cách trở không làm đường được, trong thôn chỉ có ánh trăng tuyệt vọng mà thôi.

Triệu Dữ không chịu nghĩ cách thì để Đại Ninh tự mình nghĩ.

Nhờ vào ánh trăng, cô xếp đống bông rách thành hai tầng, rồi lại trải tấm chăn rách lên trên, sau đó lại quăng tất cả mọi thứ vào lòng Triệu Dữ.

Cô ấy tự mình xinh đẹp bước vào trong “tấm đệm bằng thịt” mới ra lò nằm.

Quào… thoải mái hơn nhiều rồi.

Triệu Dữ ôm một chiếc giường thảm bông gòn cùng chăn trong tay, bên trên còn có thêm một người nữa, anh ta yên lặng nhìn cô hồi lâu rồi lên tiếng nói: “Kỷ Đại Ninh.”

Cô quỳ dậy trả lời: “Anh không được nói chuyện nha, tôi sắp ngủ rồi đó”

Gân xanh trên trán Triệu Dữ động đậy, cô còn cần mặt mũi không hả!

Cô cả điều chỉnh tư thế sao cho thoải mái rồi nhớ ra chuyện gì đó, thuận tay lấy cái quạt hương bồ nhét vào tay anh ta.

“Tôi nóng quá, anh quạt cho tôi đi.”

Triệu Dữ đã không muốn nói chuyện nữa.

Trời vào hạ, trên người anh ta có một người nằm giường đắp chăn.

Nghĩ đến trước kia cô cả nói chỉ xem anh như động vật, Triệu Dữ kích động đến mức muốn quăng cô đi.

Trong vòng tay anh ta, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết của Đại Ninh trông rất thanh tú, mái tóc màu nâu xõa ra khắp vòng tay.

Có hai lọn tóc lọt vào trong lòng bàn tay, Triệu Dữ không cẩn thận động phải, anh ta phát hiện cảm giác khi sờ vào rất thích, xoăn xoăn, bồng bềnh, hệt như con động vật nhỏ vậy.

Trong tóc cô còn cài thắt nơ màu, lúc cô không nói chuyện, cô dễ thương xinh đẹp hệt như yêu quái biển từ biển đi ra vậy.

Ánh trăng sáng vằng vặc, đợi khi anh ta định thần lại thì phát hiện cô cả đã thở đều đều rồi.

Cũng không biết anh ta nhìn quá lâu, hay cô gái nằm trong vòng tay anh ta ngủ nhanh nữa.

Đại Ninh quen sống giàu sang, cho dù đã ngủ rồi, đến trong mơ cô cũng cảm thấy không thoải mái, nằm trong tấm thảm trong vòng tay anh ta cứ đung đưa đung đưa, cô dùng mu bàn tay xoa xoa mặt theo tiềm thức.

Triệu Dữ thấy có một con muỗi đậu trên mặt cô, thì giống như làm theo phản xạ có điều kiện vậy, anh ta cầm cái quạt lên đuổi muỗi cho cô.

Cô thấy thoải mái, vẻ mặt lúc ngủ của cô lại trở nên ngoan ngoãn trở lại.

Triệu Dữ không tin được vừa nãy mình đã làm gì, bây giờ anh ta đã bị Kỷ Đại Ninh sai bảo rồi hay sao?

Triệu Dữ quăng cái quạt đi, định trực tiếp đẩy cô ra.

Ánh trăng nhẹ nhàng chiếu lên chiếc váy đuôi cá của cô, cũng không biết cô mơ gì mà cong môi nở nụ cười rất ngọt ngào.

Triệu Dữ dừng bàn tay đang đẩy cánh tay của cô, cuối cùng sơ ý nhìn sang cài nơ trên tóc cô.

Thôi vậy, tính toán với một đứa con gái làm gì chứ?

Anh ta nóng đến mức toàn thân đều là mồ hôi, cuối cùng anh ta nhặt quạt lên, quạt quạt tạo gió cho cô.

Đại Ninh ngủ rồi nên không biết, nhưng Triệu Dữ thì lại nhớ.

Đêm đó sao bắc đẩu rất sáng, tinh hà lưu chuyển, bốn bề vô cùng an tĩnh.

Anh ta cúi đầu nhìn Kỷ Đại Ninh, gấp rút hy vọng mong cô mau rời đi. Bởi vì sự có mặt của cô mà sự yên bình của cuộc sống đã bị phá vỡ, anh ta không thích sự thay đổi như vậy.