Nữ Phụ Không Có Khát Vọng Sống

Chương 1: Nữ phụ não tàn

Cô đã bị bắt cóc rồi.

Ánh trăng len lỏi vào trong khe hở chiếu rọi vào nhà kho, có người đẩy cửa ra, thô bạo hét lớn nói: “Đi xem coi cô ta đã tỉnh hay chưa.”

Vừa nói xong, có một người đàn ông túm lấy tóc của cô, đau đến mức Đại Ninh phải nấc lên một tiếng.

“Đại ca, cô ta đã tỉnh rồi.”

Đại Ninh không thể không trừng to mắt, miệng của cô đã bị dán chặt lại, không có cách nào nói chuyện được. Người được gọi là đại ca kia dùng ánh mắt nham hiểm nhìn sang cô một hồi rồi nói: “Cô cả nhà họ Kỷ, xin lỗi nha, có người muốn lấy mạng cô, trên đường đi đến hoàng tuyền cô đừng đến tìm bọn tôi nhé.”

Đại Ninh ậm ừ giãy giụa.

Một người đàn ông xoa xoa hai bàn tay cười hi hi nói: “Theo quy tắc cũ nhé, dù sao cô ta cũng sắp chết cả rồi. Đại ca à, có thể để cho bọn em… em đây còn chưa lên giường với cô cả đây nữa.”

Đại ca vẫy vẫy tay: “Ra tay nhanh chút đi, đừng gây thêm rắc rối nữa.”

Mấy người đàn ông đứng chụm lại, bắt đầu cởϊ qυầи áo. Đại Ninh không giãy giụa được, sợ sệt mở to hai mắt.

“Tiếc là mặt đã bị hủy rồi, nghe nói cô cả nhà họ Kỷ từng là một người đẹp hiếm thấy đó.”

“Rốt cuộc cô gái này đã đắc tội với bao nhiêu người? Mấy người họ đồng thời dặn dò chúng ta phải giải quyết cô ta.”

Con ngươi của Đại Ninh co rút lại.

“Bớt nói nhảm đi, cẩn thận cái mạng chó của mày đó. Mày có làm được hay không, không được thì để anh. Chà, da của cô gái này trắng quá nhỉ.”

Lúc này Đại Ninh đã hoàn toàn tuyệt vọng, trong mắt cô phát ra sự căm phẫn tột độ.

Bất luận là ai, sau khi bị vị hôn phu chưa cưới, chú nhỏ và đứa em trai của mình chán ghét, rồi lại còn bị hủy nhan sắc, bị bắt cóc, bây giờ lại phải đối mặt với kết cục chết chóc như thế, thì tim họ cũng hệt như đống tro tàn.

Gương mặt bị a xít sun phu rít hủy hoại, nhìn có vẻ có chút dữ dằn. Nhưng mấy người đó lại không thấy chán ngán, ít nhiều gì thì vị cô chủ này cũng có thân phận vô cùng cao quý, lại có một thân hình đẹp, bọn họ giành nhau nhào qua lên trước.

Ánh mắt của Đại Ninh trở nên xám xịt.

Giây tiếp theo, đột nhiên đám người đó lại trở nên bất động, một giọng nói thúc giục trong đầu Đại Ninh: “Còn ngây ra đó làm gì, chạy đi!”

Lúc này Đại Ninh mới phát hiện, tay cô đã được cởi trói, miếng băng keo trên miệng cũng không thấy đâu nữa.

Cô đứng dậy, tức giận đạp người đàn ông đang đứng yên bất động một cái thật mạnh rồi chạy ra khỏi nhà kho.

Ánh trăng bàn bạc, nơi đây là ngoại ô, bóng của cây cối hai bên hắt xuống lề đường, Đại Ninh không còn chút sức lực nào nữa, cô cắn chặt răng cố gắng lao thẳng về phía trước.

Có người kịp phản ứng lại, anh ta hét lớn nói: “Cô gái đó chạy rồi!”

“Còn không mau đuổi theo!”

Khó khăn lắm Đại Ninh mới chạy được đến đường lớn, một chiếc xe chạy quá tốc độ tông cô bay ra ngoài, thứ cuối cùng Đại Ninh nhìn thấy chính là một luồng ánh sáng chói lọi, cơ thể cô đau đớn như vỡ tung ra vậy.

Trên đường lớn an tĩnh, cơ thể vỡ vụn của cô gái nằm yên trên đường.

Có người xuống xe thấp giọng hỏi: “Chết rồi hả?”

“Đúng rồi.“

”Đi thôi, hết chuyện rồi.”



“Tôi đi khắp tam giới, từ trước đến giờ chưa từng gặp phải người nào xui xẻo như cô.”

Trong không gian màu trắng, có một cô gái cuộn mình vào trong vòng hào quang, hai tay ôm chặt bản thân mình, không nói lấy một lời.”

“Cô có muốn báo thù không? Cô nên biết rằng nếu không nhờ tôi thì cô đã bị đám cầm thú súc sinh kia làm nhục đến chết rồi.”

Giọng nói đó cứ luyên thuyên dụ dỗ cô, Đại Ninh vẫn không nói câu gì. Cô vẫn nhớ bản thân mình chết như thế nào, chuyện xảy ra quá đột ngột nên đến bây giờ cô vẫn cảm thấy đây không phải là sự thật.

Chỉ có nỗi đau đó mới khiến người ta ghi nhớ rõ ràng nhất.

Đại Ninh mở mắt, cô lại đến nơi không biết tên này, Tiểu Thanh Đoàn đứng bên cạnh cô than ngắn thở dài.

“Hỏng cả rồi, thảm quá rồi, người xui xẻo kia, lần đầu tôi nhìn thấy muốn cứu cũng không cứu nổi cô. Cô nói chuyện đi, cô có muốn báo thù hay không?”

Đại Ninh bịt mắt lại: “Không muốn.”

Thanh Đoàn đang lơ lửng trong không trung nói: “Con người của cô bị làm sao vậy hả?"

Ai cũng muốn đi ngược lại với số mệnh của mình, linh hồn của cô gái loài người này rõ ràng đã biến thành màu đen rồi, vậy mà cô ấy lại không muốn báo thù.

Thanh Đoàn muốn rèn sắt khi còn nóng (muốn giúp mọi chuyện trở nên tốt hơn): “Vốn dĩ cô chính là cô cả của nhà họ Kỷ, có tiền có sắc, nhưng cuối cùng ai cũng chán ghét cô, cô đã từng bị hủy hoại nhan sắc, bị bắt cóc, bị thay phiên hãʍ Ꮒϊếp, cuối cùng chết vì bị xe tông! Cô có biết tại sao bản thân mình lại rơi vào kết cục như thế hay không?”

Đại Ninh không hiểu sao mọi chuyện lại thành ra như thế.

Rõ ràng mấy năm trước, cô luôn được nuông chiều yêu thương, vậy mà mới chớp mắt một cái, cuộc đời cô đã biến thành một đống phế vật. Từ lúc nào mọi chuyện lại thành ra như thế?

Đúng rồi, là từ khi đứa em gái rơi của cô, Kỷ Điềm, đến nhà cô ở.

Bản thân cô cứ luôn chống đối Kỷ Điềm, nhưng em trai cô lại thích Kỷ Điềm, vị hôn phu chưa cưới của cô thích Kỷ Điềm, đến chú nhỏ vốn lạnh lùng cũng thích Kỷ Điềm, đến cuối cùng, đến ông nội cũng cảm thấy cô gây sự vô lý.

“Bởi vì thế giới của cô chính là một cuốn nam tần văn. Ba nam chính trong quyển sách đó từ từ trở thành nam chính bằng các cách khác nhau. Trong sách không hề có nữ chính, cô chỉ là một nữ phụ tàn lụi mà thôi, cái cô Kỷ Điềm em gái của cô ấy, từ từ có vận may trở thành nữ chính. Cô ta vừa xuất hiện thì đã thu phục được đứa em trai sinh đôi ương ngạnh kia của cô, từ đó thì em trai cô liền trở thành con chó trung thành của cô ta. Mà vị hôn phu chưa cưới nham hiểm kia của cô cũng thích cô ta, chú nhỏ của cô ta vì cô ta mà đòi sống đòi chết.”

Thanh Đoàn bay đến bên cạnh má của cô: “Những người đàn ông bên cạnh của cô đều là những đứa con cưng của trời, dựa vào tình yêu của họ, nữ chính hấp thu được khí vận của họ nên sống vô cùng thuận lợi, hô mưa gọi gió trong thế giới của cô, đám đàn ông kia vì đổi được một nụ cười của cô ta mà tình nguyện bỏ ra ngàn lượng bạc, còn cô đến chết cũng chẳng có quan tài chôn thân, không ai nhớ đến cô cả.”

Linh hồn đen kịt của cô gái phát ra một luồng ánh sáng mờ ảo, Thanh Đoàn nuốt nước bọt, nó vô cùng thèm muốn thứ này.

Nó vô cùng cố gắng nói: “Đại Ninh, cô có muốn giành lại những thứ vốn thuộc về mình hay không?”

Cô gái im lặng hồi lâu rồi thấp giọng bật cười.

Trong tiếng cười của cô có chút nham hiểm, giòn giã rõ ràng lọt tai, vô cùng dễ chịu: “Kỷ Điềm cướp vận khí của họ, bọn họ mất đi vận khí, thì sẽ không có kết cục tốt đâu. Tôi không quay về, cậu đừng nói nữa.”

Thanh Đoàn lại vô cùng sốt ruột.

“Vậy thì cũng chưa chắc, Kỷ Điềm chỉ cướp của mỗi người một ít thôi, như vậy thì bọn họ vẫn có thể sống tốt. Hơn nữa, cô không quan tâm em trai cô nữa hay sao?”

“Tôi không cần nó nữa.”

Đại Ninh bịt hai mắt mình lại, che đậy những cảm xúc trong mắt mình lại, linh hồn cô không có vết thương, cũng không đau đớn gì, như vậy cũng tốt.

Một năm vừa qua cứ hệt như một giấc mộng, tất cả mọi người đều thích so sánh cô với Kỷ Điềm.

Cô cả thì ngang tàng ngông nghênh, cô hai thì dịu dàng chu đáo;

Cô cả thì độc ác tàn bạo, cô hai thì đáng yêu lương thiện.

Đến đứa em trai sinh đôi cũng chỉ nhận Kỷ Điềm là chị của anh ta mà thôi, chứ không nhận người chị như cô. Cô làm gì cũng là sai, cô chỉ làm rụng một cọng tóc của Kỷ Điềm, thì liền có người hủy nhan sắc của cô.

Trong một năm ngắn ngủi như thế mà cô lại mất đi tất cả.

Tất cả những chuyện này, thì ra bởi vì trong lời văn của quyển nam tần văn này, người ta đã trở thành nữ chính, còn cô chỉ là một nữ phụ não tàn mà thôi.

Thanh Đoàn bất lực, cuối cùng nó thở dài mở lời nói.

“Trong cốt chuyện cũ, thì sau khi cô chết, ông nội của cô không muốn chấp nhận sự thật này, ông ta đi truy cứu chân tướng sự việc, cuối cùng chết trong bệnh viện, chết vì xuất huyết não ấy.”

Cô gái hít một hơi thật sâu.

Thanh Đoàn nhìn thấy bên trong tâm hồn tối đen như mực của cô có một sợi sáng màu trắng từ từ lóe lên.

Cuối cùng biểu cảm của cô cũng trở nên sinh động, cô khàn giọng hỏi: “Là do ai làm?” Đại Ninh không tin đây chỉ là sự trùng hợp.

Thanh Đoàn không nói cho cô biết, chỉ lên tiếng hỏi: “Cô có muốn quay về “phản công” lại hay không?”

Đại Ninh ngồi bật dậy, mím môi nói: “Đưa tôi quay về.”

Thanh Đoàn vui vẻ đồng ý, nó vui vẻ đi vòng quanh người cô: “Ký một tấm hiệp ước với tôi đi, tôi sẽ dùng tất cả năng lượng để đưa cô trở về, sau khi cô phản công xong thì tôi muốn có linh hồn của cô.”

Đại Ninh liền biết không có chuyện gì hay ho, trong lòng cô thấy vô cùng tức giận, thì ra nữ phụ xui xẻo gặp được quới nhân, vậy mà người ta cũng có ý đồ xấu với cô.

Thứ người ta gặp được là quới nhân, còn cô là ác nhân.

Đại Ninh nói: “Được thôi.”

“Ác nhân” Thanh Đoàn nói: “Vậy thì giờ chúng ta bắt đầu đi.”

Một tấm hiệp ước bay đến trước mặt Đại Ninh, Đại Ninh nhìn sơ qua nó rồi ký tên.

Thanh Đoàn vô cùng vui vẻ nhận lại tấm hiệp ước.

“Đi đi đi, giờ chúng ta sẽ đi liền. Cô phải biết rằng, chúng ta quay về phải tuân thủ nguyên tắc của đất trời, em gái của cô xuyên sách qua, cô ta vốn đã là nữ chính yếu đuối rồi, cô không được gϊếŧ chết bất kỳ nhân vật mấu chốt nào trong kịch bản hết, nếu không cô sẽ bị xóa sổ, nhưng mà cô có thể làm hao mòn khí vận của cô ta.”

Khiến đám nam chính vốn dĩ đang yêu cô ta chuyển sang yêu cô hết. Vậy thì cô gái từ ngoài nhảy vào này dĩ nhiên sẽ bị gạch tên bởi vì bị mất đi vận khí.

Thanh Đoàn ôm lấy linh hồn màu đen đi xuyên qua.

Cơn gió trong vòng không gian thời gian khẽ thổi khiến cơ thể nó lắc lư, nó không hiểu tại sao một nữ phụ xấu xa không muốn quay về để trả thù, ngược lại lại đồng ý vì một ông già đang chết dần chết mòn mà dâng tặng linh hồn của mình để chống lại đám nam chính nữ chính có vận khí lớn kia, quyết định sống lại một cuộc đời đổ nát lần nữa chứ?

~

“Ninh Ninh, nghe lời ông nội nói đi con, con không cần phải đi đến nơi xa đó làm gì cho mệt. Con muốn đi chơi thì bảo tụi Tiểu Trương dẫn con ra ngoài biển, hoặc đến mấy quốc gia phía Bắc ngắm tuyết.”

Ông lão lo lắng chống gậy, hy vọng đứa cháu gái của mình có thể đổi ý.

Đại Ninh đang cúi đầu thu dọn hành lý bỗng ngẩng đầu lên, gương mặt nhỏ của cô trắng ngần.

“Ông nội à, không sao đâu, nếu như ông thấy lo thì kêu thêm mấy người đi bảo vệ con, mỗi ngày con đều sẽ gọi điện thoại về cho ông, có được không?”

Giọng nói của cô gái nhỏ mười bảy tuổi vừa êm tai vừa ngọt ngào, ông chủ đúng là yêu thương cô nhất, cô ôm lấy cánh tay của ông lắc lắc, cho dù có là một tảng đá cũng phải mềm lòng với cô.

Mấy ngày trước cô vừa mất đi cha mẹ, còn đang sợ tâm trạng cô không vui, giờ lại thấy cô không sao, cảm xúc ổn định, lão gia cũng không muốn từ chối yêu cầu của cô.

“Vậy thì con phải hứa với ông nội, mau mau quay về, có chuyện gì thì phải nói liền. Vừa hay mấy nay đang nắng nóng, hai ngày nữa con hãy đi.”

Cô gái nhỏ gật đầu đồng ý.

Thanh Đoàn nhảy dựng lên trong đầu cô: “Cô có nhầm không vậy, đã xuyên sách mấy ngày trời rồi, cô còn không đi, cô muốn đợi đến khi Triệu Dữ yêu cô ta luôn hay sao?”

Đại Ninh nói: “Đừng gấp, vừa hay tôi cũng muốn chuẩn bị một số thứ.”

Thanh Đoàn đưa cô trở về sáu năm trước, khi cha mẹ vừa mất, sau khi Đại Ninh đang trong tuổi nổi loạn vừa cãi nhau với em trai mình. Theo lý mà nói thì bây giờ cô làm hòa với đứa em trai bướng bỉnh của mình mới là chuyện quan trọng nhất, nhưng thứ nhất là do Đại Ninh thất vọng với Kỷ Mặc Giác, tạm thời chưa muốn gặp anh ta, thứ hai người đầu tiên nữ phụ tiếp xúc là Triệu Dữ, chắc giờ đang bắt đầu tấn công Triệu Dữ rồi.

Đại Ninh khẽ tính toán, Triệu Dữ là một người đàn ông tự cao, năm nay anh ta vừa tròn mười tám tuổi, sáu năm sau trái tim anh ta sẽ cứng như sắt đá, ác độc bạo tàn, chỉ có điều là mềm lòng với con gái, dĩ nhiên tấn công anh ta vào lúc này đúng là có hiệu quả nhất.

Đại Ninh nói không gấp là không gấp.

Cô đưa mắt quan sát người con gái không chính thống trong gương, đột nhiên cô liền hiểu ra vài điều, tại sao mọi người lại không yêu thích cô gái này, thẩm mỹ ngày xưa của cô đúng là không được tốt lắm.

Cô gái có mái tóc màu vàng, mang một đôi hoa tai hình tròn lớn. Trang điểm thì lại quá đà và thô tục, quần cô mặc còn là quần jeans rách rưới nữa.

Dưới sự thúc giục của Thanh Đoàn, cô từ từ trang điểm lại, vốn dĩ da của cô rất đẹp, trắng như là sữa bò vậy.

Đại Ninh suy nghĩ một hồi, quyết định nhuộm mái tóc màu vàng thành màu nâu tối, rồi lại bảo người ta làm mái tóc thẳng trở lại trạng thái ban đầu.

Tóc cô vốn xoăn tự nhiên, tự nó rũ xuống, hệt như những cọng rong xinh đẹp vậy, Đại Ninh trang điểm cho mái tóc của mình bằng một cái kẹp nơ màu xanh.

Cô vứt hết quần jeans rách rưới đi, đổi sang mặc váy màu xanh da trời xinh đẹp.

Đại Ninh từ tử mở đôi mắt mèo diễm lệ của mình ra, vẫy tay về phía đám người ở nói: “Chú Tiền, chú đi mua đồ với con đi.”

Khi đám người ở nhìn thấy Đại Ninh, họ đều thấy thảng thốt.

Cô gái trước mặt má đỏ môi đào, dịu dàng đến mức khiến người ta gục ngã, cộng thêm việc cô trang điểm vô cùng trẻ trung năng động, thật sự đáng yêu đến mức mê người, không cần biết là tính tình cô thế nào, ắt hẳn gương mặt của cô từng được thiên sứ đặt nụ hôn vào đó.

Đây chính lại là cô cả không chính thống kia hay sao?

Quá, quá dễ thương rồi chứ nhỉ?

Sau khi dằn vặt một phen, Thanh Đoàn cũng chỉ có thể thở dài một hơi.

Thế giới này chính là nam tần văn, đám con gái đều là chiến tích mà đám đàn ông đạt được sau khi thành công, nên không có cô gái xấu ở đây. Nhưng mà Đại Ninh lại trở nên xinh đẹp thế này… Thì đúng là phạm quy rồi!

Bây giờ Thanh Đoàn cũng không còn gấp gáp gì nữa, nó đưa mắt nhìn Đại Ninh sai người tích trữ đồ ăn ngon và quần áo đẹp.

“Đúng vậy, bây giờ nhà của Triệu Dữ vẫn còn khá nghèo, mua thêm tí nữa, để anh ta ăn ngon mặc đẹp.”

Đại Ninh chỉ cười chứ không nói gì.

Cô không hề nói cho Thanh Đoàn biết, cô không định tấn công Triệu Dữ.

Cô rất ghét tên đàn ông có vẻ ngoài bình tĩnh ác độc kia.

Ai nói muốn tiêu hao vận khí của nữ chính thì phải làm cho nam chính yêu thương bản thân mình chứ?

Không phải làm cho nam chính ghét nữ chính là xong rồi sao?