Yêu Nhầm Nhị Tiểu Thư Xinh Đẹp Lạnh Lùng

Chương 30: Cô chủ, bất ngờ chưa! (4)

"Xuỵt!" Lăng Tuyết Nhi giơ ngón trỏ lên với cô ấy, đặt trên môi của mình, sau đó nhỏ giọng nói: "Chị không cảm thấy hình như chúng ta đang bị nghe lén sao?"

Tôn Tiếu Mai yên lặng...

Lăng Tuyết Nhi xem như Tôn Tiểu Mai đã bị mình dọa sợ, cho nên cô tiếp tục tìm kiếm.

Tôn Tiểu Mai thực sự hoảng sợ, nhưng không phải cô ấy sợ hãi vì bị người khác nghe lén, mà bởi vì cô ấy cảm thấy kinh ngạc vì đã đánh giá quá thấp trí thông minh của Lăng Tuyết Nhi. Lăng Tuyết Nhi không rành chuyện đời, dễ dàng tin tưởng người khác, nhưng không có nghĩa cô không có năng lực phán đoán.

Tôn Tiếu Mai đỡ trán của mình... Tên vệ sĩ không có đầu óc nào đã nghĩ ra cái chiêu nát như vậy. Bây giờ anh ta muốn cô phải phối hợp diễn tiếp như thế nào đây?

"Đừng tìm nữa. Sao lại có người nghe lén chúng ta chứ?" Bất đắc dĩ, Tôn Tiểu Mai đành phải kiên trì kéo Lăng Tuyết Nhi đi: "Không phải em muốn ăn pizza sao?"

Lăng Tuyết Nhi tìm hết nửa ngày cũng không tìm thấy máy nghe trộm, đành phải dừng lại. Cô nhìn chiếc pizza đang đặt trên bàn một chút, không hề có hứng thú muốn ăn.

"Pizza tôi thích ăn không phải của tiệm này..." Cô nhìn chiếc pizza, nhớ tới lần đầu tiên không ngồi xe hơi với Lăng Tử Thành mà giống những đôi tình nhân khác, cầm tay nhau đi bộ trên đường.

Lăng Tử Thành dẫn cô đến ăn ở một cửa hàng pizza. Từ đó về sau, cô chỉ ăn pizza của cửa hàng đó thôi.

Ách... Tôn Tiểu Mai nhìn pizza trên bàn. Nhiều như vậy, một mình cô ấy ăn không hết đâu. Nếu như Lăng Tuyết Nhi không ăn... thì thật lãng phí!

Nhưng mà, nhìn thấy sự mất mát của Lăng Tuyết Nhi, trong lòng Tôn Tiểu Mai cũng không hề cảm thấy dễ chịu: "Vậy, em thích ăn ở cửa hàng nào? Lần sau tôi dẫn em đi ăn, có được không?"

Lăng Tuyết Nhi lắc đầu, nói: "Không cần, sau này tôi sẽ không đi nữa."

Nói xong, Lăng Tuyết Nhi cầm lấy một miếng pizza, bắt đầu ăn. Hương vị vẫn không bằng loại trong trí nhớ... Lăng Tuyết Nhi chậm rãi nhai nuốt, chậm rãi nhớ kỹ hương vị lúc này, chìm đắm vào hương vị trong trí nhớ.

Cô và Lăng Tử Thành đã không thể quay về quá khứ nữa. Sao cô còn muốn đi đến những nơi cô và anh đã từng đi qua chứ?

"Tuyết Nhi..." Dường như Tôn Tiếu Mai có thể ngửi được, hình như có chuyện gì đó không bình thường đã từng xảy ra trên người của Lăng Tuyết Nhi.

Cô rất khác với cô của hai năm về trước, không buồn không lo.

"Hả?" Lăng Tuyết Nhi nhìn về phía Tôn Tiểu Mai, ánh mắt trong veo mang theo sự hỏi dò.

"Không có gì." Trong dư quang, Tôn Tiểu Mai thoáng nhìn thấy chiếc trâm đang cài trên ngực mình

Bây giờ cô ấy không thể hỏi cô, rốt cuộc cô và Lăng Tử Thành đã xảy ra chuyện gì. Bởi vì, cô ấy không thể xác định chủ nhân của đám vệ sĩ này có biết đến sự tồn tại của Lăng Tử Thành hay không, có để ý chuyện tình cảm của cô và Lăng Tử Thành không, có thể gây tổn thương cho Tuyết Nhi không?

"Tôi chỉ muốn nói. Tôi sẽ xem em như em gái của mình, sẽ bảo vệ em." Tôn Tiểu Mai nhìn cô gái trông có vẻ yếu đuối nhưng lại kiên cường đến mức làm cho người khác đau lòng.

"Cảm ơn." Lăng Tuyết Nhi mỉm cười như đóa hoa nở rộ, mang theo sự chân thành và cảm kích.

** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ***

Mà ở bên kia của máy giám sát, Lạc Dật Long lại muốn nhìn thật kỹ khuôn mặt của Lăng Tuyết Nhi.

Gương mặt này, khi không cười thì lạnh lùng xinh đẹp, khi cười thì lại trong sáng đáng yêu, nhìn sao cũng cảm thấy không thể quên được.

Chắc là anh ta điên rồi. Vì một người con gái, nhượng bộ hết lần này đến lần khác, buông thả suy nghĩ của cô, nhưng lại không nghĩ ra cách để thu phục được cô. Thực sự không hề giống tác phong của anh ta chút nào.

Con cờ này của Ngũ thúc, đánh xuống thực sự không tệ. Chỉ là, trông Lăng Tuyết Nhi có vẻ vẫn chưa biết chuyện gì... Nước cờ tiếp theo, bọn họ đã chuẩn bị đi như thế nào đây?

Lạc Dật Long suy nghĩ.

"Thả lão già kia ra đi, kêu ông ta viết những thứ mà Lăng Tuyết Nhi thích." Trong chiếc xe Limousine dài, Lạc Dật Long nhẹ nhàng nhắm mắt lại, nhưng vẫn không xua tan đi được khuôn mặt xinh đẹp trước mắt.

Từng chữ từng chữ, từ môi của hắn chậm rãi phun ra, mang theo sự tùy tiện khó ai bì được: "Cô ấy thích ăn gì, thích mặc gì, dùng thứ gì, tôi muốn biết hết tất cả."