Yêu Nhầm Nhị Tiểu Thư Xinh Đẹp Lạnh Lùng

Chương 28: Cô chủ, bất ngờ chưa! (2)

Nói xong, Lạc Dật Long xoay người một cách đầy tiêu sái, ngồi vào chiếc xe Rolls & Royce như biết anh muốn đi nên lái đến gần ngay vậy.

Chiếc xe lái đi rất nhanh.

Tôn Tiểu Mai vẫn đứng đơ ra tại chỗ, rất lâu sau cũng không thấy động đậy, cô ấy như nằm mơ vậy. Một anh chàng đẹp trai rất có khí thế đến rồi lại đi, mà người này lại còn tự xưng là chồng của Lăng Tuyết Nhi nữa.

….

Thế nhưng Lăng Tuyết Nhi kết hôn lúc nào thế? Lăng Tử Thành chịu sao? Tôn Tiểu Mai cũng không hiểu nổi.

Bỏ đi, Lăng Tuyết Nhi vẫn đợi cô ấy trong nhà. Tôn Tiểu Mai xoay người muốn đi nhưng bị một vệ sĩ chặn lại.

“Cô, làm phiền cô đưa cái này lên.” Hai phần cháo đã được đóng gói đưa đến trước mặt Tôn Tiểu Mai.

Tôn Tiểu Mai xách hai phần cháo đó lên, người chặn cô lại thân hình cao lớn, cắt đầu đinh, đeo một cặp kính râm, biểu cảm rất nghiêm túc, trên đầu có một vết sẹo mờ.

Tôn Tiểu Mai nhận lấy phần cháo, đang chuẩn bị đi thì vệ sĩ lại chặn cô lại.

“Tôi nói chứ anh có thể nói luôn được không? Còn có chuyện gì muốn dặn dò tôi nữa?” Tôn Tiểu Mai tức quá, lườm vệ sĩ với vẻ bực tức.

“Bữa tối của cô Lăng không chỉ ăn một chút thế này được, cô lên hỏi xem cô ấy còn muốn ăn gì nữa?”

“Biết rồi.” Tôn Tiểu Mai trả lời với vẻ không kiên nhẫn nổi, nghĩ một chút rồi lại trả lời: “Này, nếu như tôi nghe ngóng xong rồi thì liên hệ với mấy người kiểu gì?”

Một gương mặt đeo kính râm dí gần vào cô một cách bất ngờ, Tôn Tiểu Mai run lên một cái rồi lùi về phía sau.

“Đừng động đậy.” Người vệ sĩ nói rồi giơ tay ra trước ngực cô.

Làm gì thế? Đây là cửa tiểu khu đấy, anh tá dám công khai, làm…

Một chiếc cài áo rất đẹp được cài lên ngực áo cô…

“Không được tháo cái này xuống. Có cần gì thì chúng tôi sẽ liên hệ với cô.” Người vệ sĩ rất ngầu, nói mà chẳng có chút biểu cảm nào.

Thế nhưng trái tim Tôn Tiểu Mai đập rất mạnh.”

“Cô có thể đi lên rồi.” Vệ sĩ nhắc nhở cô. “Nếu không thì cháo sẽ bị nguội, cô Lăng ăn sẽ không ngon nữa.”

Vừa nãy anh ta đang trêu cô ấy sao? Tôn Tiểu Mai lại càng tức hơn.

Cô lấy sức, đẩy thật mạnh anh ta ra, muốn trả thù. Vệ sĩ không đứng vững, bị đẩy ra, Tôn Tiểu Mai tức giận đi vào tiểu khu.

“Khương Đầu, anh mà cũng có lúc đứng không vững à?” Một vệ sĩ khác đi lên đỡ vệ sĩ Khương, cười hỏi.

“Lắm chuyện!” Vệ sĩ Khương đẩy vệ sĩ đỡ anh ta ra, mắng một câu. Người vệ sĩ thu lại nụ cười rồi lùi về phía sau, vệ sĩ Khương quay đầu lại nhìn bóng lưng đang rời đi của Tôn Tiểu Mai.

“Tuyết Nhi, em đã đói chưa?” Vừa vào cửa Tôn Tiểu Mai đã rung rung chiếc túi trong tay, nói: “Chị lấy được hai bát cháo, cùng ăn chút nhé?”

“Vâng ạ.” Lăng Tuyết Nhi đang ngồi trên sô pha, bấm bừa điều khiển TV gật đầu.

Tôn Tiểu Mai mở hộp đựng cháo ra, mang một bát cho Lăng Tuyết Nhi.

Lăng Tuyết Nhi nhận lấy rồi ăn cháo, cô đột nhiên thấy rất lạ. Cô dùng thìa gẩy gẩy bát cháo, hạt cháo màu vàng này nhìn có vẻ rất quen.

Buổi sáng ăn cháo, tối lại ăn cháo, cô có duyên với cháo thế sao? Lăng Tuyết Nhi cau mày lại.

“Chị Tiểu Mai, chị gặp phải ai ở dưới sao?” Lăng Tuyết Nhi nhìn bát chào rồi hỏi.

“Hửm?” Tôn Tiểu Mai nhanh chóng động não, cúi đầu xuống nhìn chiếc cài áo trước ngực, nhanh chóng trả lời: “Sao em biết? Tôi đã gặp được thật đấy!”

Lăng Tuyết Nhi phát hiện ra điều gì đỏ, bỏ thìa xuống.

“Tôi gặp được một con cóc muốn ăn thịt thiên nga, mua cháo tôi thích đứng dưới đó đợi tôi, muốn lên đây ăn cùng tôi. Nhưng kết quả đã bị tôi đuổi đi rồi, cháo thì tôi nhận thôi.” Tôn Tiểu Mai vừa nói vừa cầm bát cháo trong tay lên, khoe khoang chiến tích của mình.