Yêu Nhầm Nhị Tiểu Thư Xinh Đẹp Lạnh Lùng

Chương 19: Tại sao anh ta phải lừa cô? (2)

"Được rồi thím Hoàng, hai ngày nay con rất cảm ơn người đã chăm sóc con, chỉ là con thật sự phải đi rồi, tài xế ở trong sân sao? Con muốn đi xuống." Cuối cùng Lăng Tuyết Nhi cũng tìm được trăm tệ, sau đó cắt đứt lời lải nhải của thím Hoàng.

Lời nói của thím Hoàng bị cô cắt đứt, đầu tiên là sửng sốt một hồi sau đó lại thở dài, cực kỳ tiếc nuối nói: “Để thím Hoàng đưa cô Lăng ra ngoài.”

“Được ạ.” Lăng Tuyết Nhi lộ ra nụ cười ưu nhã.

Lăng Tuyết Nhi đi theo thím Hoàng đi ra khỏi tòa nhà, sau đó quẹo bảy rẽ tám đi rất xa.

Trên đường đi, cô mới thật sự hiểu rằng cái trang viên này lớn như cô tưởng tượng!

Không biết đi đến đâu, cô nhìn thấy ở phía xa có một cái tháp chuông, cao ước chừng hai ba tầng, xây theo kiểu Châu Âu. Có lẽ tiếng chuông khuya ngày hôm qua cô nghe được là từ nơi này truyền đến.

Cái tháp chuông này cách nơi cô ở có một khoảng cách xa, vì vậy tiếng động đêm qua cô nghe được có chút không rõ ràng. Nhưng cô vẫn có thể nghe thấy!

Đây là tháp chuông ghi lại tuổi hai mươi của cô, Lăng Tuyết Nhi không nhịn được nhìn nó vài lần.

Cuối cùng, thím Hoàng đưa cô đến một lối ra của trang viên.

“Được rồi, cô Lăng, thím Hoàng chỉ có thể đưa cô đến đây thôi. Cậu chủ đã sắp xếp xong, chiếc xe đằng trước sẽ đưa cô đi.” Nói xong, thím Hoàng chỉ chỉ chiếc xe hơi màu đen đang đậu ở cửa.

“Vâng, thím Hoàng bảo trọng.” Lăng Tuyết Nhi nắm lấy tay thím Hoàng rồi nói.

Thật ra, thím Hoàng là người duy nhất khi Lăng Tuyết Nhi đến đây khiến cô cảm thấy bà ấy như một người thân thiết và khi sắp phải chia tay, bà ấy cũng là người duy nhất đưa cô đi.

Lăng Tuyết Nhi cảm thấy ngoài việc bà ấy hay lải nhải một chút thôi, chứ cô vẫn thích thím Hoàng tốt bụng này.

“Haiz.” Thím Hoàng lau nước mắt một phen, bộ dáng cực kỳ luyến tiếc Lăng Tuyết Nhi: “Nếu cô Lăng có nhớ nơi này nhất định phải quay về, cậu chủ sẽ rất vui.”

Ừm… Có thể không đề cập đến Lạc Dật Long hay không? Thím Hoàng thật sự thiên vị Lạc Dật Long.

“Con đi đây.” Lăng Tuyết Nhi bất đắc dĩ bỏ tay thím Hoàng qua một bên, đi về phía lối ra, bỗng nhiên cô quay trở lại.

“Sao vậy, cô không đi nữa sao? Cô Lăng?” Bộ dạng thím Hoàng vui mừng khôn xiết.

“Không phải.” Lăng Tuyết Nhi lắc lắc đầu, nói: “Con muốn thím giúp con nói lại câu này với Lạc Dật Long: Không cần phải làm khó nhà họ Lăng.”

Biểu tình thím Hoàng lại ảm đạm, cô Lăng không quay lại à…

Trở về đi! Thím Hoàng, con sẽ không quay lại đâu, Lăng Tuyết Nhi thầm nói trong lòng.

Bảo vệ đứng ở cửa lớn mở cửa cho cô, Lăng Tuyết Nhi xoay người, sau đó đi thẳng ra ngoài.

Chỉ cách một tấm cửa sắt mà thôi nhưng khi Lăng Tuyết Nhi vừa bước ra ngoài, cô như ngửi được bầu không khí trong lành và tự do.

Sau này cô sẽ có cuộc sống cho riêng mình, không phải vì Lăng Tử Thành, cũng không phải vì nhà họ Lăng hay những người khác. Nếu cô có thể kiếm được tiền, cô còn có thể đưa mẹ mình rời khỏi bệnh viện, vậy thì bọn cô có thể hoàn toàn rời khỏi nhà họ Lăng.

Cô mở cửa xe, ngồi vào trong xe, suy nghĩ rồi nói với tài xế: “Đến phố Đại Hưng.”

Rời khỏi nhà họ Lăng, người quen duy nhất mà cô biết ở thành phố A cũng chỉ có một người là giáo viên dạy piano cho cô. Có một lần, được sự đồng ý của Lăng Tử Thành, dưới sự bảo vệ của bảo vệ cô đã đi đến nhà cô giáo cùng cô ấy. Chỉ là lâu rồi không gặp, hy vọng rằng cô giáo không có dọn đi nơi khác.

“Được thôi cô Lăng.” Tài xế khởi động xe, từ từ lái xe ra ngoài.

Khi xe chạy qua một khu rừng, Lăng Tuyết Nhi nhìn thấy đường cao tốc, hóa ra trang viên này không chỉ rộng lớn, mà nó còn được xây dựng ở một nơi rất xa và hẻo lánh.



“Xe đã lái đi rồi à? Đi đâu? Cuối cùng cô ấy có nói gì không?” Lạc Dật Long nằm một mình trên ghế tắm nắng hỏi người bảo vệ.

“Đúng vậy cậu chủ, đi đến phố Đại Hưng. Cô Lăng nói không cần làm khó nhà họ Lăng.” Bảo vệ hơi khom người trả lời.

Lạc Dật Long nhìn ghế tắm nắng ở bên cạnh, biểu tình bình tĩnh.

“Đi kiểm tra xem ở phố Đại Hưng có ai có khả năng là người mà Lăng Tuyết Nhi quen biết.” Lạc Dật Long ra lệnh.

“Vâng thưa cậu chủ.” Bảo vệ nhận nhiệm vụ rồi lui ra.

Lạc Dật Long nhắm mắt lại, như thể vẫn cảm nhận được ánh mắt của “đứa bé tò mò” ở bên chiếc ghế bên cạnh đang nhìn về phía anh ta.