Yêu Nhầm Nhị Tiểu Thư Xinh Đẹp Lạnh Lùng

Chương 14: Cháo gà không có mật ong (1)

Ngày hôm qua sau khi giúp người bị ngất xỉu xong cô quay người lại, anh ta mới phát hiện cô đã khóc đến rối tinh rối mù, cả đôi mắt đều đã sưng lên, môi cũng cắn lại. Ngay lập tức trái tim anh ta co rút khẽ đau một chút. Cô gái này nhìn như thủy tinh trong suốt mỏng manh, không nói lời nào trong suốt toàn bộ quá trình, thế nhưng lại tàn nhẫn với chính mình như thế!

Bây giờ cô lại giống như một đứa trẻ tò mò, thỉnh thoảng lại nhìn anh ta, dáng vẻ đáng yêu hoàn toàn không giống như cô gái lạnh như băng kia.

"Cậu chủ, cô Lăng, tất cả đã chuẩn bị xong rồi mời hai người dùng cơm." Thím Hoàng bước đến, đứng nghiêng sang một bên, nhẹ giọng nói.

"Được." Lạc Dật Long đứng dậy khỏi ghế tắm nắng, chuẩn bị kéo Lăng Tuyết Nhi đi.

Lăng Tuyết Nhi nhìn thấy ý định của Lạc Dật Long, trong tình thế nguy cấp đưa tay hướng đến một bên của thím Hoàng. Thím Hoàng là một người hầu lâu năm, phản xạ có điều kiện lập tức nâng tay Lăng Tuyết Nhi, Lăng Tuyết Nhi cũng mượn sức đó đứng lên.

Cô không thích có bất cứ tiếp xúc thân thể gì với Lạc Dật Long, những vết bầm xanh tím ghê người đó bây giờ vẫn khiến cả người cô đau đớn.

Một cảm giác không vui nhanh chóng bùng lên trong lòng anh ta, sắc mặt Lạc Dật Long đen thui đi đến bàn ăn.

"Không biết khẩu vị cô Lăng thích ăn đồ Trung Quốc hay là cơm Tây vì vậy chúng tôi chuẩn bị mỗi thứ một chút." Thím Hoàng vừa đỡ Lăng Tuyết Nhi vừa báo cáo.

"Cái nào cũng được, con không kén ăn." Lăng Tuyết Nhi nói, dư quang thoáng nhìn thấy Lạc Dật Long bước nhanh qua người, xụ mặt và rất tức giận.

Lăng Tuyết Nhi ngây người nửa giây, sau đó tiếp tục đi về phía bàn ăn.

Nhưng khi đến bàn cô, lúc bắt đầu ăn Lăng Tuyết Nhi mới phát hiện lời cô nói vừa nãy quá toàn vẹn rồi.

Tất cả món ăn dù là đồ ăn Trung Quốc hay cơm Tây cô đều ăn một miếng, nhưng không có món nào hợp khẩu vị của nhà họ Lăng, cô hoàn toàn không ăn được gì. Cô có chút uể oải, hóa ra khi rời khỏi nhà họ Lăng chuyện khiến cô không thích ứng được nhất chính là chuyện ăn cơm.

"Sao vậy? Không ăn được hả?" Thím Hoàng nhìn thấy tất cả mọi chuyện, bà ấy hỏi một cách quan tâm: "Không biết đầu bếp phụ trách nấu ăn khi cô Lăng còn ở nhà họ Lăng là ai? Chúng ta có thể nhận người đó vào làm."

Nhận? Đầu bếp kia tuy rằng chưa bao giờ nấu cơm vì người khác, chỉ làm vì một mình cô nhưng mà sợ rằng không nhận nổi, sau này để anh làm đầu bếp cho người khác thôi…

"Không cần." Ánh mắt Lăng Tuyết Nhi ảm đạm, sau đó nặn ra một nụ cười nói với thím Hoàng: "Món cháo gà này rất thanh đạm rất hợp khẩu vị của con, còn có trứng chiên kia và sữa bò con cũng rất thích, à còn nữa, buổi sáng con có thói quen uống nước rau dưa, thím Hoàng à, mỗi ngày thím đều chuẩn bị nước đó là được rồi."

Nói xong, Lăng Tuyết Nhi nhanh chóng húp hết một chén cháo gà trước mặt.

"Con ăn no rồi, con muốn lên lầu nghỉ ngơi một chút." Lăng Tuyết Nhi dùng khăn ăn lau sạch miệng, ưu nhã rời khỏi bàn ăn bước lên lầu.

Thật ra A Thành biết cô thích ăn cháo gà bỏ thêm một chút mật ong. Nhưng mà thói quen này cô cần phải từ bỏ rồi, không phải sao?

Cháo gà không bỏ gì cả mới là thứ mà bây giờ cô nên ăn.

Lăng Tuyết Nhi đẩy cửa phòng ngủ ra, đi đến phía trước cửa sổ rồi mở cửa sổ ra, cô nhìn ra phong ảnh bên ngoài. Nơi này hình như là trang viên, ở đây rất lớn, khi nãy cô ra ngoài tắm nắng thì phát hiện ra nơi này lớn đến nỗi cô không thể tìm được lối ra ở đâu.

Cô không biết một bà chủ đúng chuẩn sau khi ăn xong bữa sáng thì nên làm gì. Trước đây cô sẽ đến phòng đàn để luyện đàn. Lúc A Thành không bận sẽ cùng cô bốn tay để chơi bản C Major Sonata của Mozart, bản nhạc có những nốt mang theo vui vẻ và khát khao giúp nảy lên sự ăn ý giữa bọn họ.

"Em thích ở trong phòng ngủ đến mốc meo à?" Một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau, Lăng Tuyết Nhi quay đầu lại.

Lạc Dật Long không biết đã lên đây từ khi nào, anh ta đang dựa vào khung cửa, lười biếng nhìn cô, vẻ mặt tà ác.