Tuấn Tự xoay người lại nhìn thì ra là người bạn cũ, trong lòng đã có phần lo lắng nhưng vẫn giữ vẻ mặt đắt ý:
- Tên phá đám lúc nào cũng đến phá
- Tôi chỉ là đến đúng lúc, ngăn chặn kịp thời thôi!
- Năm đó cũng là anh... à không anh vốn dĩ chỉ là một phần lí do khiến tôi và anh ta chia tay
Nghe được câu đó thì Khải Tề rất chăm chú, Dương Chí từ từ bước tới:
- Trước giờ cứ tưởng là do tôi chứ?
- Từ khi bắt đầu đến kết thúc với Giang Thiệu tôi luôn cảm thấy anh ta có một người giấu kín trong tim. Chắc bây giờ anh ta cũng đã phát hiện ra rồi
- Vậy bây giờ đưa người lại cho tôi được chưa?
- Đừng có mơ. Nhiều người thế này chắc sẽ bán được rất nhiều tiền đó
Tuấn Tự ra hiệu ánh mắt thì những người xung quanh lại nhàu tới muốn bắt lấy. Giang Thiệu cũng động thủ đánh chúng rồi nhanh chóng đá đám người giữ Khải Tề.
Ông chú đấy ôm giữ cậu nhóc nhỏ đang lo lắng vào bên trong lòng để bảo vệ. Dương Chí cũng chẳng cần động tay chỉ để những người khác làm việc
Dương Chí thương yêu mà nắm lấy bàn tay Nhất Lục đang xem trò vui trước mặt rất ngỡ ngàng.
Khải Tề cảm thấy vô cùng ấm lòng, có luồng điện chạy ngang trái tim phá vỡ đi sự nguội lạnh trước đó.
Vì mình mà chú ấy đã phải nghĩ nhiều như thế! Vì mình mà bản thân chú phải tự chịu biết bao nhiêu đau khổ
Bỗng dưng tiếng còi xe cảnh sát vang lên, bao quanh cả khu vực đó. Đám người Tuấn Tự đã bị đánh tơi tả cố gắng đứng lên muốn chạy lại chẳng nổi.
Cảnh sát ập vào bên trong tóm gọn hết đám người này, cả Nhã Hoà, Tuấn Tự cũng bị kéo đi. Cảnh sát trưởng đi đến vỗ vai của Dương Chí:
- Lần này cậu lại đến trước. Đây là nhóm lừa đảo có tiếng không ngờ lần này là muốn buôn người. Cảm ơn anh đã báo cho chúng tôi
- Tôi đâu có báo cảnh sát?
Nhã Hoà nhìn Khải Tề rồi khẽ cười, chúc em hạnh phúc! Chuyện này dừng lại ở đây là tốt nhất!
Giang Thiệu thì đột ngột lại ôm tay, gương mặt nhăn nhó, vô cùng khó chịu. Cậu nhóc nhỏ lo lắng đỡ lấy chú:
- Chú... chúng ta về thôi!
Chàng trai nhỏ đỡ ông chú ra ngoài nhưng chẳng hay chú cười rất hài lòng. Nhất Lục đi tới đầy hoảng sợ, lo cho bạn thân:
- Mày sao rồi? Vẫn tốt đúng không?
- Tao không sao đâu cảm ơn mày đã lo cho tao. Tao phải về trước rồi!
- Được mày về nhà chăm sóc chú ấy đi. Tao thấy chú có vẻ không ổn đâu.
Cả hai người cùng nhau về căn nhà thân thương đấy. Cậu nhóc đỡ ông chú đi vào trong phòng. Khải Tề lấy hộp cứu thương ra ngồi xuống cạnh chú:
- Để em sơ cứu vết thương cho chú
Giang Thiệu canh vào thời cơ này mà nắm giữ lấy bàn tay mềm nhỏ kia:
- Tiểu Tề lần này nghe chú nói được không?
- Để em băng bó vết thương cho chú
Khải Tề nhẹ nhàng gỡ từng nút áo sơ mi ra, cởi cái áo ra để xuống giường. Cậu từ từ thoa thuốc lên cánh tay bị bầm:
- Chú Dương Chí có thân phận gì vậy?
- Cậu ta rất có máu mặt trong xã hội. Một đại ca có tiếng nhưng rồi biết quay đầu giúp cảnh sát phá rất nhiều vụ án
- Tại sao chú muốn quay lại với em?
Người đàn ông đưa tay lên sờ khuôn mặt phúng phính đáng yêu kia mà khẽ mỉm cười:
- Chú nhận ra cuộc sống không có em nó thật sự là tồi tệ. Chú quyết tâm là sẽ cùng em trải qua mọi chuyện. Suy nghĩ trước kia là do chú thiếu sáng suốt. Do chú...
Khải Tề giữ lấy gáy kéo người đàn ông lại mà trao một nụ hôn của tình yêu không muốn cắt rời. Bờ môi mỏng như chẳng muốn tách ra khỏi khuôn miệng của chú.
- Đừng chia tay em nữa được không?
- Không bao giờ! Dù cho em có muốn thì chú cũng không buông tay một lần nào nữa.
Người đàn ông đẩy cậu nhóc nhỏ đáng yêu nằm xuống giường, thân hình cao lớn ép chàng trai nhỏ dưới thân:
- Em nhất định chỉ được thuộc về mình chú
- Để xem biểu hiện của chú như thế nào cái đã
Ông chú cười lên rất tươi nhưng nó cũng vô cùng ám muội, véo cái má nhỏ ấy:
- Nhóc con hư hỏng! Không được làm cái vẻ mặt gợϊ ȶìиᏂ này với người khác.
Giang Thiệu cúi xuống cắn cái vành tai đã ửng đỏ kia lên. Mυ'ŧ cái cổ trắng ngần đấy đỏ lên:
- Ưʍ...
Chú hôn lên chán, hôn lên má, hôn lên mũi, nắm lấy tay cậu lên hôn:
- Em biết chú sợ lắm không? Sau này chú sẽ không để em phải một mình, phải gặp nguy hiểm như thế nữa. Chú xin lỗi!
Khải Tề sờ lên khuôn mặt mịn màng không bị thời gian làm cho lão hoá kia. Lau đi khoé mắt đã ươn ướt của chú:
- Em cũng không trẻ con, ương bướng nữa. Sẽ nghe lời của chú mà!
Hai người trao cho nhau nụ hôn ngọt ngào, đầy ý tình. Khoảnh khắc bây giờ thật tốt đẹp biết bao.
Bàn tay không ngoan ngoãn kia mà sờ soạng khắp người của cậu. Ông chú nắm lấy áo của cậu kéo lên nhưng tay lại bị đau:
- A...
- Chú...
- Không sao hết, chú vẫn ổn
Khải Tề bật cười lên rất tươi, rất hạnh phúc. Họ lúc này như quay trở lại những ngày trước. Hình như không phải, họ yêu nhau hơn trước rất nhiều.
Hai xá© ŧᏂịŧ khi ấy dính chặt lấy vào nhau, động tác, cử chỉ lại dịu dàng vô cùng. Cái cảm xúc bên trong họ không còn là được bộc lộ ra ngoài mà nó đang cháy lên. Thắp sáng một tình yêu bền chặt và dài lâu.
- Ưʍ... chú hôm nay mệt sao?
- Tiểu Tề có chắc là còn đủ sức không? Chú chỉ lo em sẽ ngất thôi!
- Em không có sợ chú đâu!
- Á...
Đột nhiên Tiểu Tề la lên do con yêu thú kia đột ngột tấn công mạnh vào bên trong. Chuyển động của cơ thể mạnh tới mức giường cũng kêu cót két theo liên tục
Khải Tề ngoan ngoãn nằm trong vòng tay, dựa vào lòng ngực của ông chú. Hai bàn tay đan vào nhau lại cùng nhau nhìn rất lâu:
- Chú xin lỗi vì lúc trước chú đã nói ra những lời đó
- Đừng cứ biết xin lỗi nữa! Em nghe nhiều cũng chán rồi. Chuyện lúc trước bỏ qua đi
- Vậy em có chán chú không?
- Nếu chú... chăm chỉ hơn... thì em không nỡ chán đâu
Khải Tề vừa nói lại vừa tủm tỉm cười, Giang Thiệu cũng cười theo mà hôn vào tóc cậu:
- Em muốn chú chăm chỉ "trả bài" hay chăm chỉ nghiên cứu tư thế mới
Cậu bị chú nói tới ngượng mà muốn trốn, lăn ra khỏi tay chú thì bị Giang Thiệu ôm chặt lấy:
- Tưởng thế nào da mặt vẫn mỏng như trước
- Em chỉ là đang suy nghĩ trả lời chú sao thôi!
- Nghĩ ra chưa?
- Em nghĩ chú nên chăm chỉ cả hai
Giang Thiệu đột nhiên lật người lại ép Tiểu Tề dưới giường, ngất cái mũi nhỏ:
- Hư hỏng! Phải phạt mới được
Cậu nhóc nhỏ choàng tay qua cổ, gương mặt rạng rỡ đầy khêu gợi:
- Phạt thế nào đây!
Người đàn ông cúi người xuống thì thầm vào tai chàng trai trẻ:
- Thêm vài hiệp nữa mới được
- Thôi đi! Em mệt lắm rồi. Chú lấy đâu ra sức nhiều vậy!
- Em lúc nãy không phải là chê chú không đủ sức sao?
- Em đùa chút thôi!
Đang nói chuyện thì chú mυ'ŧ lấy vành tai của Khải Tề thì cậu lại đột nhiên phản ứng mà đẩy chú.
- Thôi mà...
Giang Thiệu vẻ mặt ngỡ ngàng kèm theo sự muộn phiền ão não làm cho Khải Tề thấy mình phản ứng hơi thái quá. Chú muốn nằm ra đàng hoàng thì cậu giữ lại:
- Chú bị ngốc à! Kêu dừng là dừng...
- Em nhớ câu nói đêm nay của mình đó
Người đàn ông khẽ mỉm cười rồi hôn lấy cậu nhóc. Trẻ con dễ mềm lòng và cũng chỉ biết nói trái với lòng.
Khi mặt trời đã lên, mở mắt ra lại thấy bóng dáng, gương mặt của người mình yêu thì thật hạnh phúc. Khải Tề nằm qua ôm chặt lấy Giang Thiệu không buông:
- Chào buổi sáng người yêu!
- Sáng sớm đã làm nũng rồi
Tự dưng Khải Tề lại bật ra, ngồi dậy làm cho chú cũng hoang mang mà ngồi theo:
- Vậy rốt cuộc người Tuấn Tự nói là luôn nằm trong tim chú là ai vậy?