Cừu Non Và Ông Chú Gian Manh

Chương 43: Chia tay đi

Giang Thiệu nắm giữ lại tay của người nam nhân này lại. Dùng đôi mắt triều mến:

- Em chắc chắn chưa?

Tuần Tự nhàu tới hôn lấy ông chú, tay giữ lấy cổ, tay kia giữ đầu. Ông chú vậy mà cũng không từ chối mà đón nhận nụ hôn ấy.

Hai con người này, bờ môi dính chặt lấy nhau, móm mém lấy nhau. Cảm nhận được nước dãi truyền qua khuôn miệng của đối phương.

Trong không gian ấm áp của ngôi nhà ấm cúng này người bên cạnh chú chẳng phải là cậu nhóc nhỏ mà là người đàn ông khác đang thân mật với nhau.

- Còn Khải Tề thì anh tính sao?

- Nhóc con đó thì em quan tâm làm gì

- Không phải anh rất yêu nhóc ấy sao?

- Chỉ là cảm giác mới lạ thôi!

- Như vậy thì tội nghiệp Khải Tề lắm! Anh nên lựa lời nói không lại làm tổn thương em ấy

_____________

Trong bữa tiệc đầy đủ những chàng sinh viên năm nhất này. Khải Tề vào nhà vệ sinh lại bắt gặp Nhã Hoà:

- Hôm nay đúng là rất vui

- Tiệc của sinh viên năm nhất mà thầy cũng tham gia sao?

- Em không chào đón anh vậy sao?

- Không... không... em chỉ hỏi tò mò vậy thôi!

Nhã Hoà cười rất tươi bước tới sát lại gần, đưa tay lên sờ cái má phúng phính đáng yêu ấy:

- Vì nơi đây có em.

Người con trai này liền né tránh, bước lùi lại như đang giữ khoảng cách với người giảng viên:

- Em có người yêu rồi

- Anh không quan tâm. Chỉ cần được bên cạnh em là anh vui rồi. Dù là người thứ ba anh cũng chấp nhận

- Em và người đó rất hạnh phúc mong thầy tìm đối tượng khác đi

- Không có anh chắc gì sẽ không có người khác chen vào hạnh phúc của em

- Em không thích nghe những lời này đâu. Em đi trước

Khải Tề vô cùng tức giận quay mặt rời khỏi chỗ đó. Mới ra lại gặp Nhất Lục:

- Mày sao vậy?

Cậu sinh viên này một mạch kéo tay bạn của mình rời khỏi chỗ đó. Gương mặt của nó sao lại tức giận như vậy?

Hai người lúc này mới ngồi xuống ghế đá trên một góc sân trường, xung quanh vẫn còn tiếng nhạc sập sình. Khải Tề vẫn giữ chặt tay của Nhất Lục:

- Ai làm gì mày? Mày nói đi tao sẽ giúp mày đòi lại công đạo

- Mày thấy tình cảm của tao và chú ấy có thật sự đang tốt không?

- Mày nói gì vậy? Tao không hiểu?

- Chú ấy yêu tao mà phải không?

- Thì giáo sư yêu mày mới ở bên cạnh mày. Lẽ nào con người đó làm gì có lỗi với mày

Khải Tề nghe được câu nói ấy thì càng nắm chặt tay Nhất Lục, nhìn và người bạn này:

- Tao sợ lắm... Tao yêu chú ấy nhiều lắm!

- Rồi rồi tao biết rồi sẽ không sao đâu mà. Tiểu Tề dễ thương như vậy thì ai không yêu được

Trong lúc điện thoại của Nhất Lục lại rung lên, lấy ra xem thì thấy có cuộc gọi từ "Đồ Mặt Dày" thì lại tắt máy.

Phía bên kia đầu dây là Dương Chí ngơ ngác nhìn cái điện thoại vừa bị người ta từ chối cuộc gọi:

- Sao lại không nghe máy lúc này chứ? Chuyện lớn sẽ xảy ra mất.

Khải Tề thấy bạn mình tắt máy thì lại nổi máu tò mò:

- Sao mày không nghe máy đi?

- Không ai quan trọng bằng mày hết

- Đồ dẻo miệng. Không biết học cái sến súa này từ ai nữa

Trời cũng đã khuya bữa tiệc chưa hẳn là đã tàn nhưng hai người họ đã rời đi. Nhất Lục dẫn bạn mình đến chỗ để xe:

- Mày nhìn xem xe tao đẹp không?

- Nhìn đẹp thiệt đó. Mày đúng là biết chọn nha!

- Có người chọn cho tao đó

- Ai vậy?

- À... à là... là cha tao đó

Lẽ tao nói với mày là bạn thân của người yêu mày chọn. Khải Tề nhìn ngắm xung quanh rất kĩ:

- Xe tốt đó nha! Cho tao vào ngồi thử được chưa?

Nhất Lục lịch thiệp mở cửa chỗ ghế phụ lái ra, cúi người đưa tay ra:

- Mới cậu chủ lên xe

Khải Tề bật cười ngồi vào bên trong xe, thắt dây an toàn lại. Người bạn kia cũng ngồi vào trong. Xe đang lái trên đường, thì Tiểu Tề lại lên tiếng:

- Mày quên những gì tao nói trong bữa tiệc đi. Tao tin chú ấy yêu tao, tao cảm nhận được tình yêu xuất phát từ trái tim của người đàn ông đó.

- Nghe lời cậu chủ đại nhân hết.

Hai cậu sinh viên cứ thế mà cười nói vô cùng vui vẻ trên suốt đường về tới nhà.

Khải Tề bước xuống xe tạm biệt Nhất Lục để đi vào nhà, người bạn đó vẫn đứng dõi theo phía bạn mình.

Tới khi mở cửa thì tay chân cậu chở nên bủn rủn, đôi mắt mở to đầy khinh ngạc trước cảnh tượng mà bản thân đang chứng kiến.

Giang Thiệu và Tuấn Tự đang ôm ấp nhau, hôn nhau trong phòng khách. Khi phát hiện ra cậu thì hai người đó buông nhau ra. Ông chú đứng lên, Khải Tề ngoảnh mặt chạy ra ngoài.

Người đàn ông đuổi theo giữ lấy tay cậu đứng lại, Tiểu Tề gương mặt rắn rỏi nhìn thẳng vào đôi mắt người mình yêu mà giọng trở nên ngẹn ngào:

- Chú nói đi. Chỉ cần chú cho em một lời giải thích thì em sẽ tin chú mà. Chú mau nói đi

Giang Thiệu lúc này lại sở hữu gương mặt lạnh như băng, dần buông tay của cậu ra mà thốt ra một lời nói lạnh lùng:

- Chia tay đi

Nhất Lục ở phía xa lẫn Khải Tề đang ở đó thập phần ngạc nhiên. Trái tim cậu lúc này như đang bị khứa từng nhát vào, nó đã trở nên rỉ máu. Sự tổn thương này khiến cho chàng trai rung hết cả người lên:

- Chú... chú... chú...

Một câu nói hoàn chỉnh mà cậu cũng không rặn ra nổi nữa, Nhất Lục liền chạy tới đấm cho ông chú kia một cái:

- Chú bị khùng hả? Sao lại nói chia tay với nó hả?

Khải Tề lập tức đi tới kéo bạn của mình lại. Nhất Lục đỡ Tiểu Tề thù phát hiện bạn mình lúc này đã không ổn lắm rồi:

- Tao đưa mày đi

Cậu vẫn chưa chịu rời khỏi đó mà bấu chặt lấy cánh tay bạn thân để cố gắng có thể nói ra một câu rõ ràng:

- Lí... do... Không phải chúng ta vẫn rất hạnh phúc sao?

- Bên cậu chỉ vì do cậu giống Tống Phùng thôi! Người đầu tiên mà tôi từng thích và bây giờ Tuấn Tự cũng quay lại rồi thì sao phải tiếp tục cái tình cảm giả dối này với cậu làm gì nữa. Nên kết thúc trò chơi tình ái ở đây được rồi cậu nhóc. Tôi trước giờ chưa từng yêu cậu.

Từng câu từng chữ của người đàn ông này như đang xé vụn vỡ trái tim nhỏ bé ấy. Không hiểu sao mà lòng ngực trái cậu lại đau đến nổi không một từ ngữ nào có thể diễn tả được nữa.

Khoảng thời gian qua hạnh phúc bên nhau tất cả chỉ là một thứ tình cảm giả tạo sao? Chú ấy chưa từng yêu mình chút nào sao? Những khoảnh khắc tình cảm ấy đều là giả thôi sao?

Mình đã rất yêu chú ấy mà! Sao có thể như vậy được chứ? Tất cả đều do mình tưởng tượng ra sao? Ngộ nhận chú ấy đã rất yêu mình? Ngộ nhận chú ấy sẽ bên cạnh mình mãi mãi? Sẽ không bao giờ buông tay nhau?

Tại sao vậy hả?

Tại sao chú lại đối xử với tôi như vậy hả?

Thật nực cười!

Không hiểu sao khi con người ta quá đau khổ lại nở ra một nụ cười. Đấy là nụ cười của sự khốn khổ hay nụ cười cho sự bất lực của bản thân.

- Còn chưa chịu đi nữa sao? Hay muốn vào trong xem

- Đồ khốn nạn

Nhất Lục thấy bạn mình đau lòng như thế thì không thể nào kìm lòng được muốn nhàu tới đánh người đàn ông này một trận nhưng đã bị Khải Tề giữ lại:

- Được rồi. Mình đi thôi!

Chỉ thốt ra một câu nói nhẹ nhàng như vậy rồi cậu quay mặt lại, được Nhất Lục đỡ vào ngồi trong xe thì lúc này nước mắt đã thi nhau tuông trào đầy đau đớn.

Giang Thiệu chỉ đứng nhìn hai người đó ngồi vào trong xe nhưng không ai hiểu được tại sao ông chú lại nở ra một nụ cười.

Người bên trong nhà lại vô cùng đắt ý với những gì mà mình đã thành công tạo ra:

- Nhóc con đừng trách anh. Chỉ trách do em quá non nớt thôi!

Một nụ cười gian xảo đã bộc lộ rõ con người thật của người con trai này cố che giấu bấy lâu nay