Chu Nhân vẫn luôn đọc những bài trong siêu thoại, nguyên nhân rất đơn giản, “ăn dưa” là bản tính của con người, ăn dưa của chính mình càng thú vị hơn.
Có một ngày, trong lúc vô tình Chu Nhân đã biết được mình và Tư Nhất Văn thế mà lại có group trên Weibo, thế là cô nhanh chóng ấn vào để xem.
Những lúc không có việc gì làm, Chu Nhân cũng thích đọc fanfic để gϊếŧ thời gian.
@Trụ Tư vô địch:
(Chương 11: Vào một ngày đẹp trời, Chu Nhân cố tình lắc lư chiếc bαo ©αo sυ trước mặt Tư Nhất Văn. Tư Nhất Văn nhìn cô một cái, khẽ mỉm cười, tiến tới trêu chọc núʍ ѵú của cô...
Chu Nhân tháo cà vạt của Tư Nhất Văn, buộc lên mắt anh. Tư Nhất Văn tùy ý để cô làm loạn...)
Cái này là fanfic khiêu da^ʍ à???
Thế mà lại có rất nhiều người đọc, trời ạ!
Chu Nhân liếc mắt nhìn khu vực bình luận, có tới tận gần 1000 bình luận:
[Cầu chương mới!]
[Tôi vừa đọc vừa tưởng tượng ra gương mặt của Tư Nhất Văn và Chu Nhân, tuyệt vời!]
[@Lầu trên, bây giờ tôi đọc bất cứ truyện hào môn nào cũng đều tưởng tượng ra gương mặt của Tư Nhất Văn và Chu Nhân, truyện nào cũng cảm thấy vô cùng hài hòa!]
[Ngọt chết đi được!]
[Nếu như hai người bọn họ ngoài đời thực cũng giống như trong tiểu thuyết thì tốt biết mấy]
[CP Trụ Tư vĩnh viễn là thần!]
[Chỉ cần hai người này không ly hôn thì chuyện gì cũng có thể xảy ra được]
...
Chu Nhân nằm trong bồn tắm rộng hai mét, ôm điện thoại say sưa đọc fanfic của mình và Tư Nhất Văn.
Trên thực tế, khi cô đọc thì cũng đã tưởng tượng ra mặt của Chu Nhất Văn. Nếu như Tư Nhất Văn thực sự có thể để cô buộc cà vạt che mắt, tùy ý để cô muốn làm gì thì làm, vậy thì không biết sẽ là tình cảnh như thế nào nhỉ?
Hì hì, nếu như có thể như vậy, thì cô không ngại trói tay Tư Nhất Văn lại đâu.
Đang nghĩ ngợi, cửa phòng tắm đột nhiên bị đẩy ra.
Chu Nhân có tật giật mình, chỉ nghe “Bõm” một tiếng, điện thoại rơi vào trong bồn tắm.
Bồn tắm toàn là bọt biển, điện thoại rơi xuống lập tức biến mất không chút dấu vết. Chu Nhân thò tay xuống nhặt, nhưng sờ soạng nửa ngày vẫn không mò được điện thoại.
Tư Nhất Văn đi tới, cánh tay dài vươn vào trong nước, chuẩn xác vớt được điện thoại của cô lên.
Chu Nhân vội vàng muốn cướp lại điện thoại, nhưng cuối cùng vẫn để Tư Nhất Văn nhìn thấy được nội dung trên đó.
Người nào đó đọc nhanh như gió, sau khi đọc xong thì vẻ mặt đột nhiên phát sinh những biến hóa vi diệu.
“Một tháng không gặp mà em đã đói khát như thế này à?”
Không!
Không phải!
Tuyệt đối không phải!
Chu Nhân muốn giải thích, nhưng Tư Nhất Văn lại không cho cô cơ hội. Nụ hôn của anh vẫn bá đạo như trước kia, hoàn toàn trái ngược với vẻ bề ngoài lạnh lùng của anh, khiến cho Chu Nhân say mê trong đó.
Bồn tắm lập tức phải chứa tận hai người, sóng dềnh ra bên ngoài.
Tư Nhất Văn đỡ lấy gáy Chu Nhân, ghé sát vào tai cô, hơi thở mập mờ không ngừng tới gần: “Muốn ở trong bồn tắm hay là trên giường?”
Chu Nhân bị mê hoặc đến mức choáng váng, giống như một con nai con chết đuối, bối rối nhìn Tư Nhất Văn, không biết trả lời thế nào.
Thấy cô không lên tiếng, anh vươn tay vuốt ve gương mặt cô, khẽ cười một cái, sau đó lại cúi đầu hôn cô thật sâu.
Cuối cùng, vẫn là Tư Nhất Văn đưa ra quyết định thay cô. Anh ôm cô ra khỏi phòng tắm, di chuyển địa điểm.
Đến lúc hai người chiến đấu xong xuôi thì cũng đã là gần sáng. Chu Nhân mệt mỏi nằm lì trên giường, đến cả ngón tay cũng không muốn nhúc nhích, chịu đựng bụng đói cồn cào.
Mặc dù đêm qua cô tham gia bữa tiệc, nhưng trên thực tế cũng chẳng ăn gì.
May mà Tư Nhất Văn vẫn coi như có chút lương tâm, gọi điện cho khách sạn, bảo mang chút đồ ăn tới.
Chu Nhân vểnh tai lắng nghe, thấy những món anh chọn đều là những món cô thích, sau đó còn nhắc nhở Tư Nhất Văn: “Thêm cả một phần tráng dương bổ thận nữa.”
Tư Nhất Văn híp mắt: “?”
Chu Nhân ân cần quan tâm: “Ông xã, em sợ thể lực của anh không chịu đựng nổi.”
“Cảm ơn vì đã quan tâm.” Tư Nhất Văn cúi đầu, thì thầm bên tai Chu Nhân, âm thanh trầm thấp: “Nhưng mà, hình như em có chút hiểu lầm về thể lực của ông xã em.”