Sau Khi Nhân Vật Phản Diện Mất Trí Nhớ

Chương 42

Nhàn Đăng sợ hãi thở dài một tiếng: "...Đây là cái gì?"

Vừa dứt lời, tên tiểu quỷ kia đã phát ra tiếng cười "Ồ hì hì hì", giống như một con chó điên, dọc theo vách tường xông tới thân thể Vân tiểu di. Ở nửa đường, nó đã biến ra thân thể, máu chảy đầm đìa, vô cùng dơ bẩn, khô khốc gầy teo, cái đầu thật lớn, vô cùng kinh khủng. Ngoài thân thể kinh khủng, vẻ mặt cũng ngu si cuồng dại, điên điên khùng khùng, gào thét ầm ĩ, làm người sởn gai ốc.

Sau khi Vân tiểu di nhìn thấy sát khí tiểu quỷ, sợ tới mức cả người phát run, dùng cả chân lẫn tay bò về phía trước. Chỉ tiếc là tốc độ của luồng sát khí này nhanh hơn, trong vòng một hơi thở đã bám vào người Vân tiểu di, nó vươn tay về phía con ngươi của Vân tiểu di, có ý đồ khoét con mắt của nàng.

Sắc mặt Nhàn Đăng thay đổi, quát lớn: "Ngươi dám!"

Quát xong, y đột nhiên lấy lại tinh thần, thầm nghĩ: Ta quát cái gì?

Sát khí tiểu quỷ dừng động tác, ngồi xổm ở trên mặt Vân tiểu di, nghiêng đầu, con ngươi màu đen đang nhìn y.

Vân tiểu di điên cuồng mà hét lên, tiểu quỷ vẫn không nhúc nhích, chăm chú nhìn Nhàn Đăng.

Nhàn Đăng lại nói một câu thăm dò: "Đi xuống."

Quả nhiên sát khí tiểu quỷ nghe theo mệnh lệnh của y, từ trên người Vân tiểu di đi xuống. Khi nó đi xuống, không quên quay đầu lại đe dọa Vân tiểu di một cái, Vân tiểu di bị doạ cho hoảng sợ, ba hồn bảy vía đều sắp không còn.

Lan Tuyết Hoài liếc nhìn hắn một cái, Nhàn Đăng vội vàng xua tay: "Ta không biết gì hết."

Vừa mới nói xong, sát khí tiểu quỷ đã ngồi xổm bên cạnh Nhàn Đăng, vô cùng ngoan ngoãn, khác một trời một vực với bộ dáng hung tàn, ăn thịt uống máu người, hung thần ác sát đi ra từ trong địa ngục vừa rồi.

Nó chìa đầu ra, dường như muốn Nhàn Đăng sờ.

Nhàn Đăng vẫn còn sợ hãi với bộ dạng vừa rồi của nó, miễn cưỡng mà sờ vài cái, nhưng cũng không cảm thấy có gì khó chịu. Trong lòng y hoảng sợ nghĩ: Chẳng lẽ ta có quen biết với thứ này trước khi mất trí nhớ sao?

Lúc y còn đang ngẩn người, thì luồng sát khí kia "Vèo" một cái chui vào trong tay áo Nhàn Đăng.

Nhàn Đăng hoàn hồn lại, điên cuồng giũ tay áo, kết quả giũ nửa ngày, đều không giũ được cái gì.

Lúc này, nếu có âm tu, liền có thể nhận ra, chiêu này xuất phát từ Âm Sơn Pháp Môn, còn gọi là: Ngũ Quỷ Vận Hồn.

Mà con tiểu quỷ vừa rồi chạy ra, chính là một con trong số năm con quỷ uy chấn Tu Chân Giới, cũng chính là ác quỷ dưới trướng của đại ma đầu Âm Sơn Tử mà ai nghe tới cũng khϊếp sợ, năm quỷ ra ngoài, tắm máu nhân gian, chỉ cần là người đã từng nghe danh, không ai không sợ, ai nấy đều tìm cách tránh xa.

Bên kia, thân thể Vân tiểu di vặn vẹo giãy dụa, vẻ mặt vô cùng đau đớn, lúc thì lộ ra mặt người, lúc thì lộ ra mặt chồn, làm cho người ta sợ hãi vô cùng. Sau khi trải qua biến hóa, miệng Vân tiểu di mở to, đột nhiên từ bên trong bốc lên một luồng khí màu xanh đen.

Nhàn Đăng thấy thế, sắc mặt thay đổi, vội vàng đứng lên lôi Lan Tuyết Hoài nhắc chân chạy như điên vào trong nhà, Lan Tuyết Hoài nói: "Ngươi làm gì vậy?"

Mặt Nhàn Đăng trắng bệch, còn chưa kịp giải thích, đột nhiên bầu trời vang lên từng trận sấm sét.

Lan Tuyết Hoài:...

Nhàn Đăng nhanh chóng núp sau lưng Lan Tuyết Hoài, che kín bản thân, không lộ ra một chút thân thể. Đôi tay cũng túm chặt lấy ống tay áo của Lan Tuyết Hoài, toàn thân run rẩy.

"Con súc sinh đó đã bị ta ép ra khỏi thân thể của Vân tiểu di, nó không có thể xác của Vân tiểu di, cộng thêm lúc trước hỏi Hà Đại xin phong tước thất bại, e là bây giờ nó phải chịu tiểu thiên lôi kiếp."

Vừa dứt lời, một tia sét cực lớn màu tím xanh đan xen tiếng sấm giáng xuống từ trên trời, thẳng tắp đánh về phía luồng khí màu xanh đen kia, trong chốc lát, luồng khí xanh đen này đã tan thành mây khói.

Một câu Nhàn Đăng cũng nói không ra, Lan Tuyết Hoài thấy hắn sau khi gặp sấm sét thì nhát như chuột, thầm nghĩ: Thật là một phế vật vô dụng.

Mặc dù nói như thế, hắn đứng thẳng, nhất định đợi đến lúc sấm sét kết thúc, mới lôi Nhàn Đăng ra từ phía sau lưng, hất xuống đất, tức giận nói: "Ngươi còn muốn lợi dụng ta đến bao giờ?"

Nhàn Đăng lăn một vòng trên mặt đất, mặt nạ trên mặt y cũng vì con chồn bị gϊếŧ chết nên đã vỡ thành hai nửa, từ trên mặt y rơi xuống.

"Tiểu tiên quân, ta thật sự không có…"

Hắn ngẩng đầu, gương mặt vô tội mà chớp chớp mắt, nốt ruồi son nhỏ phía dưới mắt vô cùng đẹp. Mặc dù nhìn qua tính cách của hắn không có liêm sỉ, ngây ngốc, thực ra lại có một khuôn mặt của hồ ly tinh, hai mắt trong veo, xinh đẹp không ai sánh nổi, có sự quyến rũ tự nhiên, vì vậy mọi cử động của hắn đều tỏ vẻ có dụng ý.

Lan Tuyết Hoài thấy bộ dạng này của hắn, trong lòng rất tức giận.