Sau Khi Nhân Vật Phản Diện Mất Trí Nhớ

Chương 32

Nhàn Đăng vẫn còn cất cẩn thận trong ngực chứ không chịu cầm đi bán. Lan Tuyết Hoài nhắm mắt lại, khoanh tay, vạch rõ giới hạn giữa sông Sở và sông Hán với Nhàn Đăng rồi ngủ một giấc thẳng tới hừng đông.

Gà gáy ba tiếng, Nhàn Đăng mới chậm chạp tỉnh dậy.

Lan Tuyết Hoài đã thay một bộ y phục mới. Nhàn Đăng khẽ dụi mắt, chỉ thấy hôm nay hắn mặc một bộ trang phục đỏ trắng đan xen, ống tay áo thu lại, tụ tiễn có màu đỏ, vạt áo và viền áo đều là đường viền màu đỏ, càng tôn lên vẻ đẹp lộng lẫy của hắn.

Nhàn Đăng nằm ở trên giường, mặt mày si ngốc thưởng thức bức họa “mỹ nhân xuân khởi đồ” một hồi, cuối cùng bị Lan Tuyết Hoài chỉ vào lỗ mũi mắng một trận, nói y mắc bệnh thần kinh không biết xấu hổ. Nhàn Đăng biết rõ tính nết tiểu thư của hắn nên không trả lời mà vội vàng mặc y phục tử tế để xuống giường.

Nhàn Đăng mang giày vào xong mới ngẩng đầu lên, lúc này mới thấy hôm nay ngay cả đầu tóc Lan Tuyết Hoài cũng đổi một lượt.

Lần đầu tiên Nhàn Đăng bế Lan Tuyết Hoài từ trong quan tài ra thì hắn cũng không có buộc tóc mà chỉ bện tóc thành một cái đuôi sam lỏng lẽo rũ trên vai trái, phần tóc mái trên trán được rẽ ngôi giữa vén ra sau tai, cộng thêm mấy sợi tóc tự nhiên xõa lòa xòa trước mặt khiến cho hắn nhìn qua giảm bớt một chút vẻ ác liệt, nhiều thêm một chút vẻ dịu dàng.

Hôm nay Lan Tuyết Hoài buộc tóc đuôi ngựa, tuy tóc chỉ buộc lại một nửa nhưng vẫn có vẻ hăng hái hơn, rực rỡ chói mắt, tựa như ngọc thạch rực rỡ sáng chói.

Hơn nữa đồ trang sức hắn dùng để buộc tóc chính là cây trâm ngọc mà Nhàn Đăng đã mua trở về.

Nhàn Đăng thấy vậy thì vô cùng cảm động, thầm nghĩ: Hắn cũng chỉ nói ngoài miệng một chút không muốn đồ của ta mà thôi, thật ra trong lòng vẫn coi ta là bằng hữu.

Nhàn Đăng nghĩ tới đây lại cảm thấy không uổng công y đối xử với tốt với Lan Tuyết Hoài như vậy. Y lén lút ngó trộm vài lần, càng khẳng định nói: “Cây trâm ngọc này quả nhiên là thứ ông trời tạo ra để dành cho hắn, nếu không thì sao lại hợp với hắn vậy chứ?”

Lan tuyết Hoài lạnh lùng lên tiếng: “Ngươi nhìn cái gì?”

Nhàn Đăng thành tâm thành ý khen ngợi: “Ngắm vẻ đẹp của ngươi!”

Lan Tuyết Hoài hơi ngẩn ra, lại hừ một tiếng: “Nhìn cũng vô ích, ngươi cho rằng ta sẽ cảm động sao?”

Nhàn Đăng: “…”

Rốt cuộc hắn còn muốn hiểu lầm đến khi nào đây?

Nhàn Đăng bèn đổi chủ đề: “Tối hôm qua Vân tiểu di… Vân tiểu di đã hiện nguyên hình ở trong Tạo Hóa Cảnh, nhưng để bảo đảm chúng ta không làm bị thương người thật thì còn phải xác nhận một chút trạng thái của Vân tiểu di trước. Nên biết, con chồn vàng này rất tinh ranh, bẩm sinh thông linh, nhưng muốn biến ảo ra một người hoàn chỉnh thì lại rất khó. Bởi vì chi tiết trên cơ thể người quá nhiều, nó không có cách nào hoàn toàn biến hóa ra được, nhiều nhất chỉ sử dụng thuật che mắt để lừa gạt một ít bá tánh bình thường. Chẳng qua cũng không phải là không thể sử dụng cách khác. Ví dụ như, con chồn vàng này có thể đang bám vào thân thể của Vân tiểu di.”

Lan Tuyết Hoài hỏi: “Ồ?”

Nhàn Đăng trả lời: “Ta chỉ nghi ngờ mà thôi, bởi vì bám vào người cũng không phải là một chuyện dễ dàng, nhưng lại đơn giản hơn việc biến hóa ra một người. Hôm nay ta sẽ đi điều tra lai lịch của Vân tiểu di trước. Nếu như nàng ta là chồn vàng biến hóa ra chứ không phải bám vào người thật thì chắn chắn nó sẽ không có thân thích, cũng sẽ không có xuất thân. Như vậy thì chúng ta cứ đánh cho nó hồn bay phách tán là được.”

Đây cũng là nguyên nhân vì sao tối hôm qua Nhàn Đăng không ra tay.

Nhàn Đăng: “Giả sử Vân tiểu di bị chồn vàng dựa thân, vậy thì chúng cần phải cẩn thận không thể để cho nàng ta bị thương. Thế nên phải chọn cách xử lý khác, ép chồn vàng ở trong thân thể Vân tiểu di ra ngoài.”

Sau khi hai người thương lượng xong, Hà viên ngoại lại dẫn người đến cửa viếng thăm. Hà viên ngoại thấy Nhàn Đăng và Lan Tuyết Hoài từ trong cùng một căn phòng đi ra, bước chân ông ta hơi khựng lại.

Lần này, người đi theo bên cạnh Hà viên ngoại là Vương thị - thê tử nguyên phối của ông ta.

Hà Đại là con trai đầu lòng của Vương thị, Vương thị lại càng có vẻ bi thương hơn Hà viên ngoại. Cả người hết sức tiều tụy, hai mắt sưng đỏ. Bà ta vừa nhìn thấy Lan Tuyết Hoài thì đã quỳ xuống nói chuyện.

Nhàn Đăng đỡ Vương thị dậy, bảo bà ta không cần phải như thế.

Hà viên ngoại an ủi Vương thị mấy câu rồi quay đầu nhìn sang Nhàn Đăng: “Hôm qua Tiên Quân nói chờ qua đêm nay sẽ kiểm tra tình huống, không biết bây giờ đã có manh mối gì chưa?”

Nhàn Đăng trả lời: “Ông đến đúng lúc lắm, ta và bằng hữu vừa vặn đang muốn đi đến nhà cũ của các người để xem xét.”