Sau Khi Nhân Vật Phản Diện Mất Trí Nhớ

Chương 30

Nhàn Đăng bị hắn túm một phát lảo đảo, chân đứng không vững, lúc vào đến trong phòng suýt chút nữa đã té ngã.

Y còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, chỉ mới vừa nhấc người lên thì cổ áo y đã lần nữa bị Lan Tuyết Hoài lôi lên.

Nhàn Đăng sợ mình bị cổ áo siết đến tắt thở, hai tay cũng vội vàng giữ chặt lấy tay phải của Lan Tuyết Hoài. Y một đường bị xách lên, cuối cùng lộn lên trên giường.

Lan Tuyết Hoài thổi tắt nến, thuận thế đè Nhàn Đăng vừa mới bò dậy lên trên giường còn bản thân mình thì nằm ở bên ngoài giường.

Nhàn Đăng bị hắn bóp cổ đè lên giường không dám lộn xộn, cũng không dám nhìn lung tung.

Trong lúc nhất thời, trong phòng đã trở nên yên tĩnh không tiếng động, chỉ có tiếng hít thở của Lan Tuyết Hoài và hương hoa nhè nhẹ từ trên người hắn truyền đến. Nhàn Đăng ngửi được hương thơm, suy nghĩ lập tức cất cánh bay lên, trong lòng nghĩ thầm: Lan Tuyết Hoài này thật sự rất hoàn mỹ, ngay cả trên người cũng có hương thơm của hoa. Có điều hoa này là hoa gì, hình như cho tới bây giờ ta đều chưa từng ngửi qua thì phải?

Y lại hít mũi một hơi, định cẩn thận ngửi lại lần nữa.

Kết quả lần này vận may không tốt, bị Lan Tuyết Hoài bắt được tại chỗ.

Bàn tay đang bóp cổ y của Lan Tuyết Hoài lại càng ra sức. Nhàn Đăng cảm thấy không ổn, vội vàng ngẩng đầu lên chắp tay trước ngực xin tha. Y giả vờ tội nghiệp nhìn chằm chằm Lan Tuyết Hoài, trong mắt bắt đầu dâng trào nước mắt. Quả nhiên Lan Tuyết Hòa không chịu được dáng vẻ này của y, vành tai của hắn hơi đỏ lên, thật giống như bị thứ gì đó hun nóng. Hắn vội vàng hất Nhàn Đăng ra.

Nhàn Đăng lại nện ở trên giường một cái, lần nữa rên lên một tiếng.

Lan Tuyết Hoài hừ một tiếng, lạnh giọng nói: “Nhỏ tiếng thôi, ngươi muốn dẫn người của cả phủ đến sao? Để cho bọn họ biết ngươi ngủ ở trên giường của ta à?”

Nhàn Đăng hắng giọng, quyết định biện giải cho mình một phen, dùng giọng hơi nói: “Thật xin lỗi, nhưng kỳ thực là ngươi bắt ta lên trên giường mà.”

Lan Tuyết Hoài quay đầu, trợn mắt nhìn y: “Ngươi còn dám cãi!”

Nhàn Đăng biết chuyện lớn không ổn, bèn vội vàng chỉ ra cửa: “Ngươi nhìn ở ngoài cửa sổ kìa!”

Lan Tuyết Hoài lẩm bẩm một câu: “Ngươi lại muốn giở trò lừa gạt gì đây?”

Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, bóng dáng yểu điệu của Vân tiểu di vẫn còn ở cửa, chiếu ra một cái bóng màu đen tới tới lui lui, di chuyển chầm chậm. Hình như nàng ta đang kiêng kỵ cái gì đó, từ đầu đến cuối đều không dám đi vào trong phòng.

Nhàn Đăng hỏi: “Sao nàng ta còn chưa đi?”

Lan Tuyết Hoài châm chọc: “Ngươi hỏi ta hả? Sao ngươi không hỏi bản thân ngươi một chút, không phải ngươi nửa đêm hẹn hò với nàng ta sao?”

Nhàn Đăng nhỏ giọng nói: “Tiểu Tiên Quân, ngươi thật sự đã hiểu lầm ta rồi.”

Y điều chỉnh lại tư thế của mình một phen, bản thân cách xa Lan Tuyết Hoài ra một chút, tránh cho bị đối phương đánh: “Vị Vân tiểu di ở bên ngoài đó có gì đó quái lạ, nàng ta không phải là người.”

Lan Tuyết Hoài hừ một tiếng: “Bây giờ bị ta bắt được thì lại nói nàng ta không phải là người sao?”

Nhàn Đăng: “!!!”

Y khóc không ra nước mắt, bò hai bước tới. Cũng may cái giường này đủ lớn nên y có bò hai bước cũng chỉ mới bò tới gần Lan Tuyết Hoài một chút: “Ta không phải đang mắng nàng ta, ta nói nàng ta thật sự không phải là người.” Nhàn Đăng giơ Tạo Hóa Cảnh ở trước ngực lên cho Lan Tuyết Hoài nhìn.

Trong gương phản chiếu ra gương mặt cực kỳ xinh đẹp của Lan Tuyết Hoài. Nhàn Đăng nhìn lại, không khỏi thoáng cái sững sờ, nghĩ thầm trong bụng: “Tên Lan Tuyết Hoài này, dùng một câu “giai nhân tuyệt sắc, điên đảo chúng sinh” để hình dung hắn cũng tuyệt đối không quá. Hắn đến cùng sinh ra bằng cách nào mà lại có thể đẹp như vậy được chứ? Ta nhìn hắn gần như vậy mà còn không nhìn thấy bất kỳ tỳ vết nào, có phải hắn là ngọc đang giả làm người đúng không?

Y còn tiếp tục đi tới trước nữa thì sẽ dán lên trên ngực của Lan Tuyết Hoài.

Trên cổ hắn có đeo một chiếc vòng cổ làm bằng bạc, trên vòng cổ có bốn cọng lông chim Khổng Tước nho nhỏ, ở chính giữa là một cái khóa trường mệnh. Chắc chắn người tặng khóa nhất định hy vọng hắn sống lâu trăm tuổi, bình an không lo.

Lan Tuyết Hoài nghi ngờ hỏi: “Nhìn cái gì? Nhìn gương mặt ngu xuẩn này của ngươi sao?”

Nhàn Đăng vội tỉnh táo lại, định thần nhìn tới, thì ra là Tạo Hóa Cảnh đã đổi hướng chiếu vào hắn.

“Không phải, mới vừa rồi Vân tiểu di đứng ở đối diện ta, Tạo Hóa Cảnh chiếu vào nàng ta, nhưng trong gương không phải một gương mặt người mà là mặt của một con chồn vàng!”