Sau Khi Nhân Vật Phản Diện Mất Trí Nhớ

Chương 28

Một tiếng “rầm” thật lớn vang lên, eo Nhàn Đăng truyền đến một cơn đau nhức dữ dội. Y rên lên một tiếng cực nhỏ, phát hiện mình đã lăn từ trên giường xuống.

Bụng rất không đúng lúc réo lên một hồi tiếng “ọt ọt”. Bụng y trống rỗng, đói đến hoa mắt chóng mặt.

Nhàn Đăng vịn giường đứng dậy, trong lòng nghĩ thầm: Quái lạ, mới vừa rồi mơ thấy gì mà động tĩnh lớn như vậy, thậm chí lăn ra khỏi giường luôn sao?

Đáng tiếc bao tử quá đói, sau khi tỉnh lại y chỉ chú ý tới đói, thứ trong mộng đã bị quên sạch không còn một mống.

Nhàn Đăng lần nữa nằm lại trên giường, định ngủ tiếp một giấc đợi trời sáng rồi mới rời giường.

Nhưng không ngờ sau lần giật mình tỉnh giấc này rốt cuộc lại không ngủ được nữa.

Hắn trằn trọc lật qua lật lại ở trên giường, cuối cùng vẫn không chịu được đói bụng phải ngồi dậy khỏi giường.

Nhàn Đăng cắt một khúc đèn cầy đặt vào trong l*иg giấy trắng, xách theo đi tới cửa.

Y quay người khép cửa lại. Trong lúc đứng quay người ở hành lang, đèn l*иg giấy bị thổi đung đưa trong giây lát. Y đè đèn l*иg xuống, trong đầu bắt đầu nhớ lại làm cách nào đi tới sau bếp trong phủ Hà viên ngoại.

Nhân khẩu cả nhà bọn họ đông đảo, luôn có đồ ăn còn dư, cho dù là dư lại cái màn thầu cũng được, hay nước trà cũng có thể lấp đầy bụng.

Ai ngờ y vừa quay đầu thì đã đυ.ng phải một người.

Nhàn Đăng bị dọa sợ phải lui về sau một bước, mặc dù đã lấy lại bình tĩnh nhưng trong lòng vẫn còn sợ hãi mở miệng: “Vân tiểu di đấy à?”

Người đang đứng ở sau lưng y chính là Vân tiểu di.

Nàng ta đang mặc một chiếc váy ngắn hoa mai màu trắng, vòng eo nhỏ nhắn thon thả, trong đêm tối lại càng có vẻ cực kỳ động lòng người.

Bên ngoài đối diện phòng của Nhàn Đăng là một dãy hàng lang. Hà viên ngoại thu xếp cho y ở dãy nhà phía Tây, phía đối diện chính chỗ ở của Vân tiểu di. Trong phủ có một dòng sông nhỏ ở chính giữa hai viện, rì rào chảy xuôi vòng quanh toàn bộ Hà phủ, hừng hực sức sống, đại biểu cho sinh khí. Đây là thứ quan trọng trong phong thủy.

Bây giờ Vân tiểu di đang đứng ở trên cây cầu gỗ nhỏ này, tay cầm một cái l*иg đèn hoa làm bằng tơ vàng, cách Nhàn Đăng xa chưa tới mười bước, cười tủm tỉm nhìn y. Nàng ta vừa nói vừa cách y gần hơn: “Đêm hôm khuya khoắt, khách nhân không ngủ mà chạy ra ngoài làm gì?”

Nhàn Đăng xấu hổ đáp: “Bụng hơi đói.”

Vân tiểu di vén tóc mai ở bên tai lên, nói: “Vừa vặn trong phòng ta có chút bánh ngọt, nếu như khách nhân không chê thì có thể đi vào trong phòng của ta ngồi một lát.”

Nhàn Đăng nghĩ thầm: Không phải chứ…

Hơn nữa đêm y gặp được tiểu thϊếp của chủ nhà là đã quá không nói rõ được rồi, cô nam quả nữ đương nhiên phải nhanh chóng tách ra mới đúng. Nào biết vị tiểu thϊếp này là một nữ trung hào kiệt không thèm quan tâm đến thanh danh của mình. Nàng ta càng nói thì càng lộ liễu, gần như đã đến mức không thể coi nhẹ được.

Y cười ha ha, mặt mày bình tĩnh lùi về sau một bước: “Thế thì không cần, Vân tiểu di cứ nói cho ta biết làm cách nào đi ra sau bếp là được rồi. Ta cũng tùy tiện ăn một chút gì đó để lót dạ.”

Vân tiểu di cười hì hì: “Cần gì phải ăn mấy thứ thức ăn thô sơ đó chứ, trong phòng của ta có thứ tốt hơn. Lẽ nào khách nhân ghét bỏ đồ của ta? Ta rất tò mò về ngươi nha, ngươi luôn đeo cái mặt nạ này trên mặt để làm gì? Chẳng lẽ là do mặt mũi quá xấu nên mới không muốn gỡ xuống cho ta nhìn sao?”

Nhàn Đăng không nói chuyện với nàng ta nữa, lần nữa cười gượng một tiếng rồi quay người đi qua bên trái.

Vân tiểu di mềm yếu không xương dựa vào trên lan can cầu, yêu kiều quyến rũ cất tiếng gọi: “Khách nhân…”

Nhàn Đăng nghĩ thầm: Ta phải vòng lại nói cho rõ ràng với nàng ta mới được.

Y ho khan một tiếng, đang định đi nói chuyện rõ ràng với Vân tiểu di.

Tuy rằng dáng dấp của Vân tiểu di không tệ, nhưng y không thích mỹ nhân khoản đãi như vậy. Nếu như nàng ta lớn lên giống Lan Tuyết Hoài thì mới hợp tâm ý của y, chỉ tiếc Lan Tuyết Hoài là nam nhân. Nhàn Đăng thở dài một hơi, đầu óc vô cùng linh hoạt tiếp tục suy nghĩ lời nói: Vả lại, Vân tiểu di đã gả làm vợ người ta, sao còn có thể câu tam đáp tứ(*) như vậy, không biết kiểm điểm, thế này là không được rồi.

(*) Câu tam đáp tứ: gần nghĩa với lả lơi ong bướm.

Nhàn Đăng vừa định lên tiếng lần nữa đã nhanh chóng ngậm chặt miệng. Tròng mắt y nhìn xuống, dán mắt nhìn vào Tạo Hóa Cảnh, mồ hôi lạnh lập tức ứa ra đầy trán.

Trong mặt gương Tạo Hóa Cảnh đeo ở trên cổ Nhàn Đăng vừa vặn phản chiếu khuôn mặt của Vân tiểu di. Nhưng trong Tạo Hóa Cảnh cơ bản không phải là một gương mặt người, mà là đầu của một con chồn vàng lông lá vô cùng khủng khϊếp, răng nanh bén nhọn, hai mắt phát ra ánh sáng màu xanh lá!