Sau Khi Nhân Vật Phản Diện Mất Trí Nhớ

Chương 23

Nhàn Đăng buộc miệng thốt lên: “Ta không mua! Không phải, ta không có mua cho ngươi dùng!”

Lan Tuyết Hoài âm u nhìn hắn: “Không cho ta dùng? Vậy ngươi muốn cho ai dùng hả?”

Không cho hắn dùng, đương nhiên là được.

Nhưng mà Lan Tuyết Hoài nghe Nhàn Đăng thật sự nói ra lời này, trong lòng lại từ từ dâng lên một ngọn lửa giận. Sao hả, bây giờ có một mình hắn còn chưa đủ sao? Còn học được cách ăn trong chén xem trong nồi rồi đúng không?

Tên đoạn tụ chết tiệt, trêu hoa ghẹo nguyệt, lả lơi ong bướm này!

Nhàn Đăng khóc không ra nước mắt: “Ta không cho ai dùng hết... ta không mua...”

Lan Tuyết Hoài chỉ vào mũi của y hung hăng nói: “Ngươi làm ra dáng vẻ đáng thương để làm gì chứ? Không muốn dùng thì ngươi cầm làm gì?”

Nhàn Đăng giống như đang ôm một củ khoai lang nóng bỏng tay, y nói: Cứu mạng!

“Thế nào, bị ta nói trúng rồi đúng không? Chột dạ rồi sao? Có phải đang định giải thích cho ta nghe đúng không?” Lan Tuyết Hoài khoanh tay trước ngực, cười lạnh một tiếng.

Nhàn Đăng vội vàng lên tiếng: “Đúng, ngươi nghe ta giải thích đã...”

Lan Tuyết Hoài hừ một tiếng: “Ngươi cho rằng ta sẽ nghe sao, ta không nghe!”

Hắn tức giật phẩy tay áo bỏ đi, để lại một mình Nhàn Đăng đứng nguyên tại chỗ.

Người bán hàng rong nuốt nước miếng một cái, hoảng sợ rụt rè hỏi: “Khách nhân... ngươi có còn muốn mua nữa không...”

Nhàn Đăng lười giải thích với ông ta, vội vã đuổi theo Lan Tuyết Hoài.

Nhàn Đăng đuổi được một dặm, rốt cuộc đã đuổi kịp đối phương. Y thả chậm bước chân, cúi đầu nhắm mắt theo đuôi đi ở sau lưng Lan Tuyết Hoài.

Qua nửa nén hương, Lan Tuyết Hoài mới nheo mắt nhìn y, trong lòng âm thầm cười lạnh: Lại giả bộ đáng thương đúng không?

Lúc này cơn giận của hắn đã tiêu tan, lập tức hỏi: “Đi theo ta làm gì? Bộ ngươi không có chỗ để đi sao?”

Nhàn Đăng nghe Lan Tuyết Hoài rốt cuộc đã chịu đáp lại y, vội vàng mở miệng: “Ta vốn định đi đến tiệm cầm đồ.”

Nhàn Đăng nói xong, đột nhiên dừng lại.

Lan Tuyết Hoài hỏi: “Sao thế?”

Nhàn Đăng tập trung nhìn, hai vệt sáng màu xanh bất chợt lóe lên bên trong đám người. Cái mặt nạ đang che chắn trên mặt y đột nhiên giống như có linh hồn, làm loạn một hồi ở trên mặt y. Đầu Nhàn Đăng đau như sắp nứt ra.

Hai người lập tức có phản ứng, cái này không khỏi có liên quan tới hai ngọn lửa xanh tối qua đó.

Ngọn lửa xanh lúc sáng lúc tối, nhanh chóng lướt ra xa xa. Mặt Lan Tuyết Hoài biến sắc, hắn cất bước đuổi theo.

Hai ngọn lửa xanh bay cực nhanh ở trong đám người. Ban đầu Nhàn Đăng còn có sức đuổi theo mấy con đường, sau khi đuổi qua hai con đường rốt cuộc đã không còn nhìn thấy bóng Lan Tuyết Hoài nữa.

Y dừng bước, nghĩ thầm: “Tu vi của Lan Tuyết Hoài này rất cao, thả cho hắn đi một mình thì cũng không có gì đáng lo. Ta đi theo nói không chừng còn giữ chân hắn làm hắn tụt lại phía sau.”

Nhàn Đăng lại bước thêm mấy bước đi tới con đường ở phía trước, cảm thấy đầu mình cũng không còn đau như vậy nữa. Y dừng bước, sờ lên trên mặt nạ, dao động của mặt nạ cũng đã dừng lại. Đoán chừng là do hai đám lửa xanh vừa rồi đã chạy ra xa nên ít ảnh hưởng tới mặt nạ.

Nhàn Đăng thở phào một hơi nhẹ nhõm, y vỗ tay quay người, vừa vặn nhân lúc đang rảnh rỗi này y sẽ đi vào trong tiệm cầm đồ một chuyến.

Vừa rồi lúc Lan Tuyết Hoài đang ở đây, Nhàn Đăng sợ đối phương hỏi y đi cầm cái gì. Nhắc đến thật xấu hổ, thứ mà y muốn cầm chính là tiên kiếm của mình.

Kiếm này tên là Phong Vũ.

Thân kiếm hoàn toàn màu đen, là một thanh bảo kiếm màu đen tương đối bá đạo, linh khí dồi dào, vừa nhìn đã biết không phải là vật phàm rồi.

Nhàn Đăng ném kiếm từ tay trái qua tay phải, thở dài một hơi: “Đáng tiếc, bảo kiếm tốt như vậy, lát nữa sẽ không còn là của ta.”

Phải mang nó đi cầm đồ cũng là bất đắc dĩ.

Bây giờ y một nghèo hai trắng, cả người không có đồng nào, đừng nói muốn gầy dựng một phen sự nghiệp, ngay cả muốn ra khỏi thành Tầm Dương cũng đã phiền phức rồi.

Nhàn Đăng và Lan Tuyết Hoài không thân cũng chẳng quen. Mặc dù đối phương có tiền, nhưng mình cũng không thể luôn dùng của người ta được. Huynh đệ ruột còn phải tính sổ sách rõ ràng, huống chi là thể loại giống như Nhàn Đăng và Lan Tuyết Hoài này. Y coi đối phương là bằng hữu, còn đối phương thì xem y như… kẻ biếи ŧɦái.