Sau Khi Nhân Vật Phản Diện Mất Trí Nhớ

Chương 14

Hắn cầm lấy kính chiếu yêu treo trên ngực, nhìn mặt nạ của mình, mặt nạ cũng không còn xuất hiện động tác kì lạ gì.

Nhàn Đăng tạm thời buông bỏ cảnh giác, trên đường đến Hà phủ, hắn lại hỏi mượn Lan Tuyết Hoài một chút bạc, mua ba nén nhang và một ống mực.

Bỏ đồ vào trong túi, sau khi hỏi thăm một số người qua đường thì hắn mới tìm được phủ đệ của Hà viên ngoại.

Hai người đứng yên, Nhàn Đăng ngẩng đầu quan sát Hà phủ, cửa lớn màu đỏ thẫm đóng chặt, hai bên có hai con sư tử đá bị tróc sơn, có vài mảnh sơn màu đỏ rơi xuống đất cũng không có ai quét dọn, chắc là Hà viên ngoại đã không còn thời gian để quản mấy chuyện nhỏ nhặt như lông gà vỏ tỏi này.

Nhàn Đăng trầm tư một lát, đang muốn đi đến gõ cửa, có một bà lão cầm chổi đi ra từ cửa phụ của Hà phủ.

“Ngươi đang làm gì thế?”

Trong khi đó, thời tiết ảm đạm cả một buổi chiều cuối cùng cũng rơi xuống một vài giọt mưa, sau đó mưa to trút xuống giống như dây chuỗi hạt châu bị đứt, từng hạt từng hạt rơi xuống đất. Đầu tiên là rơi xuống đất lăn trên làn bụi, sau đó rơi “lộp bộp” trên mặt đất, tạo thành một vũng nước.

Nhàn Đăng đột nhiên lanh trí nói: “Lão bà bà, bên ngoài hạ mưa lớn, ta và bằng hữu muốn ở nhờ một đêm. Nghe nói Hà viên ngoại là người hiền lành nhân nghĩa nên không mời mà đến, xin một chỗ ở tạm, không cần phòng quá tốt, chỉ cần phòng chứa củi là được.”

Bà lão cầm chổi nhìn chằm chằm Nhàn Đăng một lúc, nói: “Được rồi, vào đi. Nhưng mà Hà viên ngoại không có ở nhà, bà lão đây nói cho các ngươi biết, trong nhà chỉ có một kẻ điên và mấy hạ nhân, vào ở xảy ra chuyện gì thì ta không chịu trách nhiệm.

Nhàn Đăng làm tròn bổn phận giải thích cho Lan Tuyết Hoài: “Nghe ý của bà ấy, xem ra một nhà của Hà viên ngoại đã chuyển đến nơi khác, trong nhà này đoán chừng chỉ còn lại Hà Đại, bằng không bà ấy cũng không dễ dàng cho chúng ta ở nhờ.”

Lan Tuyết Hòa liếc hắn: “Cần ngươi giải thích à?”

Nhàn Đăng: “...”

Hắn ngậm miệng, không nói chuyện nữa, hắn đi theo sát bà lão vào cửa hông. Đồng thời, hắn nghĩ thầm: “Lần sau ta còn chủ động nói chuyện với hắn thì ta chính là chó con.”

Băng qua một con đường đá, mấy viên đá trên mặt đất đều gồ ghề. Bởi vì trời mưa, bùn trên mặt đất đã bắn lên bay đến trên quần. Bà lão đẩy một cánh cửa nhỏ ra, ba người đi vào trong sân. Sân rất nhỏ, ở giữa có một cây hòe lớn, dưới gốc cây có một cái giếng sâu, có ba tảng đá chất đống bên cạnh giếng, một sợi xích to như cổ tay người lớn, rỉ sét, trên đó mọc đầy rêu xanh.

Trước khi đi, bà lão dừng lại, xoay người dặn dò Nhàn Đăng đang đứng ở cửa: “Nếu buổi tối có ai tới gõ cửa thì ngươi nhất định không được mở cửa.”

Nhàn Đăng nói: “Sao thế? Còn ai vào đây gõ cửa phòng của ta sao?”

Bà lão nói: “Ngươi chỉ cần khóa cửa cẩn thận là được.” Nói xong, từ phía sau lấy ra một cái khóa sắt treo lên cửa.

Nhàn Đăng thấy vậy, trong lòng thầm nghĩ: Ổ khóa lớn như vậy, nếu ta không mở cửa thì ai có thể đi vào được chứ?

Mười lăm phút sau, Nhàn Đăng quét dọn sạch sẽ một căn phòng nhỏ ở trong sân, thấy bên ngoài trời cũng không còn sớm, hắn lập tức mời Lan Tuyết Hoài lên giường ngủ.

Hắn ôm hai cái đệm chăn trong tủ ra, hắn không có dự định ngủ trên giường nhưng lại sợ mình quét dọn không sạch sẽ khiến Lan Tuyết Hoài không muốn ngủ giường. Lại nhìn Lan Tuyết Hoài, từ khi vào phòng, hắn ngồi mãi ở trên cái ghế giữa phòng. Bên ngoài gió to mưa lớn, thổi đến mức cửa sổ đập qua đập lại, dù vậy cũng không kinh động tới hắn.

Nhàn Đăng thắp một ngọn nến, giúp căn phòng sáng sủa hơn một chút, lại thắp ba cây nhang mình mua, cắm ở phía ngoài bên phải cánh cửa, lúc này mới nói: “Tiểu tiên quân, thời gian cũng không còn sớm, huynh đi ngủ trước đi.”

Hắn cắm nhang là có hai mục đích, một là nhà không có người ở, không có hơi người, họ không mời mà đến, sẽ làm phiền “người” ở trong nhà, ba cây nhang này là phí nghỉ lại, cũng có thể gọi là phí qua đường. Nếu ở miếu hoang cũng phải làm như vậy mới có thể bảo đảm bình an vượt qua một đêm.

Thứ hai, phải cắm nhang ở bên phải cửa, phòng ngừa cô hồn dã quỷ ở bên ngoài đi vào cửa, nếu có tình huống xấu gì thì tro nhang rơi trên mặt đất sẽ phản ánh và báo cho bọn họ biết.

Mặc dù Nhàn Đăng mất trí nhớ, nhưng trong đầu luôn có một số ký ức về những chuyện kỳ lạ, chẳng hạn như chuyện này người bình thường sẽ không đi đường ngang ngõ tắt. Chẳng qua trí nhớ thiếu hụt quá nghiêm trọng, hắn không thể xác định cách này có dùng được không, bởi vậy hắn chỉ có thể thử một lần.

Lan Tuyết Hoài mở mắt ra, nói: “Ngươi không khóa cửa trong sân.”

Nhàn Đăng cười nói: “Đương nhiên là không khóa. Ta đến đây là để xem chuyện lạ, nếu không có gì lạ, chẳng phải ta đã là đi một chuyến vô ích rồi sao. Bây giờ ta không nói chuyện này với huynh nữa, nếu không có ai gõ cửa thì chúng ta nghỉ ngơi trước, ngủ đủ rồi lại đối phó với hắn cũng không muộn.