Sau Khi Nhân Vật Phản Diện Mất Trí Nhớ

Chương 11

Lan Tuyết Hoài xoay người, nhìn thấy bộ dáng của hắn thì sửng sốt một chút, sau đó tức giận đến bật cười, hắn cau mày, lạnh lùng nói: “Ngươi cố ý đỏ mặt ở trước mặt ta để làm gì? Ta thấy ngươi không trăm phương ngàn kế quyến rũ ta thì không chịu thiện bãi cam hưu.”

***thiện bãi cam hưu***: cam tâm tình nguyện bỏ qua/ chấm dứt.

Nhàn Đăng khóc không ra nước mắt: “Không phải! Mặt nạ thật sự không thể tháo xuống được.”

Lan Tuyết Hoài: “Lại giảo biện!”

Nhàn Đăng tiến lên hai bước, Lan Tuyết Hoài thấy hắn đỏ mặt đi tới, sợ tới mức lui về phía sau một bước, sau đó lại cảm thấy bộ dạng của mình rất mất mặt, liền đứng yên tại chỗ.

Hắn hừ một tiếng, duỗi tay đặt ở trên mặt Nhàn Đăng, ngón trỏ cách mặt nạ, ấn lên nốt ruồi nhỏ màu đỏ dưới mắt của Nhàn Đăng.

Lan Tuyết Hoài nhìn chằm chằm Nhàn Đăng một hồi, thấy vẻ mặt của hắn tựa hồ cũng không phải giả vờ, vì vậy sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc.

Hắn dùng tay sờ soạng một hồi ở trên mặt Nhàn Đăng, đúng như lời nói của Nhàn Đăng, mặt nạ này giống như mọc rễ ở trên mặt của hắn, không tháo xuống được.

※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※

Lan Tuyết Hoài: Hừ ╭(╯^╰)╮, ta sẽ không bị ngươi quyến rũ!

Nhàn Đăng: Oan uổng quá!!!!

*************

Lan Tuyết Hoài sờ soạng nửa ngày ở trên mặt của hắn, có chút chần chờ nói: “Ngươi có giở trò gì không đấy?”

Nhàn Đăng đang lo lắng muốn chết, nói: “Ta có thể giở trò gì được chứ……”

Lan Tuyết Hoài hừ một tiếng: “Tỷ như cố ý làm mặt nạ của mình không tháo xuống được, giống như bây giờ ta sờ lên mặt của ngươi, ngươi ở trong lòng nhất định đang rất vui sướиɠ.”

Nhàn Đăng sợ ngây người, quả thực hết đường chối cãi: “Ta —— Thôi, quên đi! Ta tự mình kiểm tra.”

Lan Tuyết Hoài nói: “Ta thấy ngươi đang chột dạ.”

Nhàn Đăng cũng không thèm để ý đến hắn, cố gắng cởi bỏ chiếc mặt nạ bằng vũ lực. Nhưng mặt nạ vừa được kéo ra, da mặt của hắn cũng bị kéo ra, rất nhanh trên mặt của hắn đã xuất hiện những lỗ máu nhỏ.

Lan Tuyết Hoài đột nhiên đánh rớt tay của hắn, Nhàn Đăng không kịp phòng ngừa đã bị Lan Tuyết Hoài đánh một cái, hắn vội vàng xoay người nhìn Lan Tuyết Hoài.

Lan Tuyết Hoài nói: “Ngươi muốn xé rách mặt của mình sao? Ngươi mua chiếc mặt nạ này ở đâu?”

Nhàn Đăng: “Ở quầy hàng phía trước.”

Lan Tuyết Hoài nắm kiếm trong tay, hắn tiến lên hai bước, cả người mang sương lạnh, khí chất lạnh lùng đứng ở trước quầy hàng bán mặt nạ.

Lão bản nhìn thấy một vị mỹ nhân phong hoa tuyệt đại đang đi tới, bất giác tim đập thình thịch, ánh mắt sáng ngời, tươi cười hỏi: “Khách nhân muốn mua mặt nạ sao?”

Lan Tuyết Hoài nắm lấy tay của Nhàn Đăng, lôi kéo hắn đi tới phía trước, Nhàn Đăng bị kéo đến loạng choạng, cả người suýt chút nữa té lăn trên đất.

Nhàn Đăng hỏi: “Lão bản, mặt nạ của ngươi làm sao vậy? Vì sao ta mang ở trên mặt lại không tháo xuống được? Trong đó có ảo diệu gì sao?”

Lão bản nghe vậy thì nói: “Ảo diệu? Cũng không có gì trong đó nha, ta chỉ là người bình thường làm một chút buôn bán nhỏ mà thôi.”

Nhàn Đăng nói: "Người bình thường? Vậy mặt nạ của ngươi làm sao lại có vấn đề?"

Lão bản nhìn hắn, ánh mắt trở nên sắc bén: “Khách nhân, chẳng lẽ ngươi muốn tới đây gây rối? Lão Vương ta bán mặt nạ ở đây đã nhiều năm, cũng chưa từng gặp phải loại chuyện như vậy.”

Nhàn Đăng nghiêng người về phía trước: “Là thật, ta không có lừa ngươi, ngươi tự mình tới nhìn xem, xem ngươi có thể tháo mặt nạ xuống hay không.”

Lão bản càng cảm thấy hai vị tiên quân này tới đây là để gây rối, nhưng hắn thật không ngờ hai người nam tử này ăn mặc tươm tất, dáng vẻ đàng hoàng lại làm ra chuyện tống tiền như vậy.

“Có phải ngươi muốn lấy lại tiền mua mặt nạ từ trong tay của ta? Ta nói cho ngươi biết, tiền nào của nấy, tiền đã vào trong tay của ta, sẽ không có chuyện trả lại!”

Lan Tuyết Hoài nắm chặt Chiết Chi.

Lão bản nhìn thấy hắn cầm kiếm, trong lòng không khỏi sinh ra vài phần sợ hãi, hắn lui ra phía sau vài bước nói: “Làm gì? Ỷ vào chính mình biết tiên pháp rồi muốn khi dễ dân chúng bình thường hả? Ta không sợ làm lớn chuyện, ngươi dám động tay, ta liền dám kêu!”

Nhàn Đăng vội vàng đè lại tay của Lan Tuyết Hoài: “Tiểu tiên quân, người của Thiên Cơ Biến đang ở cách đó không xa, chúng ta không nên làm ầm ĩ. Ta thấy bộ dáng của lão bản cũng không giống giả vờ, phỏng chừng hắn cũng không biết mặt nạ có vấn đề, ta thấy chính mình có thể giải quyết.”

Hắn nói xong, liền đảo khách thành chủ, nắm lấy cánh tay của Lan Tuyết Hoài kéo hắn rời đi.

Nhàn Đăng đi thẳng một đường, sau đó tìm được một ngõ nhỏ tương đối khuất, hắn liếc nhìn thoáng qua người của Thiên Cơ Biến đang ở bên ngoài, suy nghĩ một chút rồi quay sang nói với Lan Tuyết Hoài: “Tiểu tiên quân, hiện tại ta đã rơi vào trong một chuyện phiền phức, ta muốn đi tìm căn nguyên của vấn đề này. Thiên Cơ Biến đã bị chúng ta vứt bỏ rồi, huynh cũng không cần phải lo lắng về việc mình bị bắt trở về, hai người chúng ta cũng từ biệt ở đây đi.”