“Tiểu Thanh động thiên?!”
Lang trung từ trên mặt đất bò dậy, kinh ngạc nói một câu.
Hắn loạng choạng, vẻ mặt tái mét, râu đã rụng một nửa mà còn chưa kịp nhận ra.
“Các huynh muốn đi tới Tiểu Thanh động thiên?”
Đường Kỳ Nhạc: “Không phải chúng ta, là ta.”
Lang trung vội vàng nói: “Thật tốt quá! Cho ta đi nhờ một đoạn đường, ta cũng đan muốn đi tới Tiểu Thanh động thiên.”
Đường Kỳ Nhạc cứ nhìn chằm chằm vào bộ râu của hắn, lang trung đưa tay sờ bộ râu đã rụng một nửa của mình, cười ha hả, trực tiếp xé bộ râu ra, lau khô mặt nói: “Để ta chính thức giới thiệu bản thân mình, Hàn Nhất Thụ nhân sĩ đến từ Dư Diêu của Giang Nam, nhà nằm ở 365 Trà Ngõ, ta là đệ tử của Từ Hàng Tĩnh Trai, nếu tiên quân không chê, chỉ cần kêu tên của ta là được.”
Nhàn Đăng nói: “Huynh là một lang trung giả?!”
Sau khi bộ râu trên mặt Hàn Nhất Thụ không còn nữa, hắn trông chỉ mới mười bảy tuổi, trên mặt vẫn còn sự mũm mĩm của thiếu niên, đôi mắt cực kỳ tròn xoe, trên cằm còn có vài vết rách nhỏ rớm máu, hẳn là do vừa rồi xé râu mà bị thương.
“Chỗ nào giả.” Hàn Nhất Thụ nói: “Không phải lang trung giả, ta đã nói qua ta là đệ tử của Từ Hàng Tĩnh Trai, đi ra từ chỗ đó sao có thể là lang trung giả được chứ?”
Từ Hàng Tĩnh Trai, nằm trên bờ Tiền Đường ở Giang Nam, là một y quán rất nổi tiếng, do Độ Tinh Hà thành lập, hành y tế thế, nhân nghĩa vô song.
Nhàn Đăng nhìn về phía Đường Kỳ Nhạc, Đường Kỳ Nhạc hiểu ý: “Nếu là người của Từ Hàng Tĩnh Trai, vì sao phải cải trang như thế này?”
Hàn Nhất Thụ vỗ vỗ tay, không cho là đúng: “Có ai ra ngoài giang hồ lăn lộn mà không có mấy người kẻ thù, không cải trang chẳng lẽ chờ bị người chém chết sao?” Hắn chuyển động tròng mắt, lại dừng ở trên người Đường Kỳ Nhạc: “Tiên quân, hôm nay ta xem bệnh cho các huynh, cũng coi như là thuận nước giong thuyền, không thu tiền của các huynh. Nhưng huynh phải đồng ý mang ta đi tới Tiểu Thanh động thiên.”
Nhàn Đăng ngắt lời Hàn Nhất Thụ: “Nơi này không tiện ở lâu.”
Khi Lan Tuyết Hoài nghe thấy những lời, hắn xoay người lại thì nhìn thấy người của Thiên Cơ Biến đã đuổi tới. Có rất nhiều người bình thường ở bến tàu, người bày quán, người mua bán kề vai sát cánh, người của Thiên Cơ Biến muốn tìm được bốn người bọn họ cũng không phải là một việc dễ dàng.
Đường Kỳ Nhạc vội vàng chắp tay nói: “Nhàn huynh, chúng ta liền từ biệt tại đây.”
Nhàn Đăng cũng không cố gắng thuyết phục hắn ở lại, chỉ gật gật đầu, trong lòng đã có một kế hoạch tránh né việc đuổi gϊếŧ.
Đường Kỳ Nhạc từ trong túi lấy ra một chiếc gương bát quái, mặt gương có màu vàng mờ, không thể soi rõ hình dáng con người. Nó được làm bằng gỗ đỏ.
“Nhàn huynh, đây là Tạo Hóa Kính vô địch thiên địa, là một trong những bảo bối tổ truyền của nhà ta, có thể mượn sấm chớp trợ giúp đi ngược thời gian, còn có thể chiếu rọi ra nguyên hình bản thể của yêu vật, một khi bị Tạo Hóa Kính chiếu rọi, pháp lực của yêu vật sẽ hoàn toàn biến mất, cũng không có bất luận uy hϊếp gì đối với con người. Tại thời khắc mấu chốt, có thể cứu mạng huynh, con đường tu luyện gian nan nguy hiểm, huynh và ta làm bằng hữu một hồi, ta cũng không có gì tốt để tặng huynh, liền đem Tạo Hóa Kính tặng cho huynh.”
Nhàn Đăng tiếp nhận Tạo Hóa Kính, xem đi xem lại, cũng không phát hiện ra Tạo Hóa Kính có điểm gì đặc biệt, trông nó không khác gì gương bát quái được bá tánh bình thường treo trước cửa. Hắn lấy Tạo Hóa Kính treo ở trước ngực, Hàn Nhất Thụ ghen tị đến đỏ mắt, hỏi: “Tiên quân, huynh còn bảo vật giống như vậy không, ta và huynh cũng là bằng hữu một hồi, huynh cũng tặng ta hai cái đi!”
Đường Kỳ Nhạc nhìn hắn một cái, ngồi xổm xuống, từ trên mặt đất nhặt lên một cành đào: “Thanh kiếm gỗ đào này chính là bảo bối tổ truyền của nhà ta, nó tên là Thất Tinh Lôi Kiếm, có thể hàng ma trừ yêu, mọi việc đều thuận lợi.”
Hàn Nhất Thụ:……
“Ta thấy huynh nhặt nó từ dưới mặt đất.”
Đường Kỳ Nhạc thu hồi cành đào, cười nói: “Huynh có muốn nhận nó hay không.”
Hàn Nhất Thụ giật lấy cành đào, thầm nghĩ mình còn muốn dựa vào tên tiểu bạch kiểm này để đi tới Tiểu Thanh động thiên, vì thế hắn đã sửa lại thái độ, lấy lòng nói: “Đồ vật của tiên quân đương nhiên đều là thứ tốt, ta nhất định nhận lấy.”
Một lát sau, Đường Kỳ Nhạc nhìn về phía nơi xa, ánh mắt trở nên sắc bén, vội vàng nói: “Nhàn huynh, bảo trọng.”
Nhàn Đăng nghe thấy giọng điệu vội vàng của hắn, xoay người nhìn lại, hóa ra người của Thiên Cơ Biến đã đuổi tới trước mặt. Hắn lại nhìn về phía Lan Tuyết Hoài vẫn im lặng nãy giờ, hắn không thể xác định được đối phương đang nghĩ gì.
“Tiểu tiên quân, Thiên Cơ Biến đã đuổi tới nơi, huynh đi theo ta hay là đi một mình.”
Lan Tuyết Hoài khoanh tay, từ trên cao nhìn xuống hắn.
Nhàn Đăng sờ sờ cái mũi, nghĩ đến tính tình Lan Tuyết Hoài đã biểu hiện ra trong khoảng thời gian ngắn ngủn ở chung, trong lòng cũng biết hắn tuyệt đối không phải là loại người sẽ ăn nói khép nép đi cầu người khác.