Hắn rút ra bảo kiếm đang đeo ở trên lưng, xem ra là không xin đã tự lấy chiếm làm của riêng.
Cùng lúc đó, một đôi tay không hề báo trước mà chui vào quần áo trước ngực của mỹ nhân. Nhàn Đăng tự nhận mình làm việc quang minh lỗi lạc, huống chi hai người đều là nam tử, cũng không đáng ngại, vì thế hắn yên tâm thoải mái mà giở trò. Một bên sờ một bên thầm nghĩ: Tại sao trong lòng ngực, ngay cả một cái túi tiền cũng không có?
Trong lòng cảm tiếc nuối, Nhàn Đăng nói: Không nghĩ tới người này ăn mặc đẹp đẽ quý giá như thế, lại là một quỷ nghèo, làm ta vui mừng một trận vô ích.
Tay còn chưa thu hồi, lại không ngờ, mỹ nhân trong quan tài đã mở ra hai mắt, vừa lúc đυ.ng phải tầm mắt của Nhàn Đăng.
Hai tay của Nhàn Đăng còn đang đặt ở bên trong quần áo của người ta, một bộ dáng đăng đồ tử thấy sắc nảy lòng tham, tuy rằng lớn lên cũng coi như tuấn tú, nhưng trong tình cảnh này, thật là xấu hổ.
Hai người nhìn nhau hồi lâu, mỹ nhân nheo lại hai mắt: “Ngươi đang làm gì?”
Nhàn Đăng bị ánh mắt lạnh thấu xương của hắn làm cho sững sờ, vội vàng thu tay lại. Nhưng vào lúc này, mỹ nhân trong quan tài đột nhiên nhảy dựng lên, thô bạo nắm lấy tay hắn, thuận thế mà bóp chặt cổ hắn một cách tàn nhẫn, thần sắc hung ác, âm trầm nói: “Vì sao ngươi lại dùng ánh mắt dâʍ đãиɠ nhìn ta?”
Nhàn Đăng bị bóp cổ, không thể quay đầu lại, chỉ có thể nhìn thẳng mỹ nhân, bộ dáng lúc này, càng thêm khẳng định cho lời nói của mỹ nhân.
Hắn hô hấp khó khăn, có khổ mà không nói nên lời, trong lòng hô to: Oan uổng! Mạng của ta coi như xong rồi!
Nhưng vào lúc này, mỹ nhân đột nhiên buông tay, Nhàn Đăng sống sót sau tai nạn, vội vàng lui về phía sau hai bước.
Ngay sau đó, dường như máu trong người của đối phương đang dâng trào, tựa như bệnh cũ chưa lành, đột nhiên phun ra một búng máu tươi.
Nhàn Đăng thuận lợi lui về phía sau hai bước, vốn máu tươi phải phun ở trước ngực hắn, hiện tại vừa vặn phun trúng nửa người dưới của hắn. Thật trùng hợp, phun ngay chỗ phía dưới rốn hắn ba tấc, nhiễm đỏ đũng quần của hắn, trông rất buồn cười.
Sau khi phun xong ngụm máu này, mỹ nhân đã ngã vào trong quan tài, hôn mê bất tỉnh.
Nhàn Đăng dừng lại mười lăm phút, sau đó tiến lên phía trước cẩn thận kiểm tra, thăm dò linh lực vài lần, phát hiện tâm tình của đối phương đã dao động quá mức, khí huyết cuồn cuộn, thân thể nhất thời suy yếu, không thể chịu nổi đã lâm vào hôn mê. Hắn trong lòng thổn thức: Bất quá là bị nam nhân sờ một chút, đến mức này sao?
Lúc này, rốt cuộc Đường Kỳ Nhạc đã tìm được Nhàn Đăng ở trong ngõ nhỏ. Hắn tiến lên hai bước, kêu lên: “Nhàn huynh!”
Nhàn Đăng xoay người nhìn hắn, Đường Kỳ Nhạc sững sờ ngay tại chỗ, hắn nhìn thấy bộ dáng của Nhàn Đăng: Chỗ đũng quần dính đầy máu, trong lòng ngực còn ôm một người nam nhân, không nói đến dung mạo diễm lệ, mấu chốt là, môi của người này nhuốm đầy máu, hiển nhiên không thoát được quan hệ với đũng quần dính đầy máu của Nhàn Đăng.
Bên trong hẻm nhỏ yên tĩnh, mỹ nhân tuyệt sắc, dưới háng có máu, không biết Đường Kỳ Nhạc liên tưởng đến cái gì, sắc mặt lập tức biến đổi, trở nên vô cùng tái nhợt, ngón tay run rẩy chỉ vào Nhàn Đăng: “Nhàn huynh…… Huynh! Huynh thật biếи ŧɦái……”
Dường như Nhàn Đăng cũng nghĩ đến điều gì đó, cả người cứng đờ: Không không không không không……
*****************
Hai người thất thần nhìn nhau hồi lâu.
Đường Kỳ Nhạc ho khan một tiếng, cứng đờ thay đổi chủ đề, nói: “Có phải chiếc quan tài này, chính là chiếc quan tài mà vừa rồi Thiên Cơ Biến vận chuyển?”
Nhàn Đăng gật đầu, hắn thuận thế mà bước xuống bậc thang, sau đó giải thích nguyên nhân và kết quả cho Đường Kỳ Nhạc. Sau khi Đường Kỳ Nhạc nghe xong, thì nhẹ nhàng thở ra một hơi, nói: “Ta biết mà, Nhàn huynh không phải là loại người như vậy.”
Nhàn Đăng: “Vừa rồi huynh còn nói ta là biếи ŧɦái.”
Đường Kỳ Nhạc thuận theo tự nhiên nói: “Chẳng phải là do đũng quần của huynh dễ khiến cho người khác suy nghĩ nhiều hay sao. Không nói việc này nữa, nếu vết máu trên người của huynh không được xử lý tốt. Chỉ sợ, quần áo của huynh lại muốn trở thành phế thải.”
Một bên nói, một bên nghiêng người, đánh giá khuôn mặt của mỹ nhân trong quan tài. Hắn vươn tay, nhặt lên một khối ngọc bội trên eo của mỹ nhân, trên đó có ba chữ: Lan Tuyết Hoài.
Đường Kỳ Nhạc: “Xem ra, đây là tên của hắn.”
Nhàn Đăng thầm đọc lại tên này ở trong lòng, bình luận: Giống tên của một cô nương.
Hắn nhìn vào khuôn mặt của Lan Tuyết Hoài một lúc, lại đưa ra một đánh giá: Trông giống như khuôn mặt của một cô nương.
Đường Kỳ Nhạc nói: “Nhàn huynh, huynh còn ngây người ra làm gì. Mau đặt người này trở lại quan tài, sau đó đưa ra ngoài. Người của Thiên Cơ Biến sẽ tự động đến lấy. Huynh và ta không nên dính vào dòng nước đυ.c ngầu này.”
Lỗ tai của Nhàn Đăng khẽ cử động, sau đó làm ra một động tác im lặng.
Đường Kỳ Nhạc kinh ngạc nhìn hắn, một lát sau, hắn cũng phục hồi tinh thần lại.
Bên ngoài ngõ nhỏ đang đánh nhau kịch liệt không biết từ lúc nào đã kết thúc, hiện giờ đã là một mảnh an tĩnh, không cần xem, không cần nhìn cũng có thể tưởng tượng mà đoán được, trên đường đã không còn một bóng người.
Nhàn Đăng làm ra một khẩu hình: Ta đi xem một chút.
Hắn cẩn thận tránh đi cái lỗ thủng do quan tài đập ra, dựa vào tường, hơi hơi nghiêng đầu nhìn ra phía ngoài.
Trên đường phố có mấy cái xác nằm ngổn ngang, có cái còn nguyên vẹn, có cái đã bị cắt thành nhiều mảnh. Đánh giá về quần áo, những người đã chết đều là người của Thiên Cơ Biến. Những người che mặt cũng thương vong vô số, nhưng vẫn có mấy người đang lục tung ở trên đường lớn, bước đi vội vàng, như thể đang tìm kiếm thứ gì đó.
Nhàn Đăng thầm nghĩ: Có lẽ thứ mà bọn họ đang tìm kiếm chính là chiếc quan tài này.