Xuyên Thành Alpha Cũng Sẽ Bị Cắn

Chương 30

Bà Vương nước mắt nước mũi ngắn dài mà khóc lóc kể lể với một giáo viên trẻ tuổi khác: “Thưa thầy, Vương Thái nhà chúng tôi vẫn luôn rất ngoan, lúc nào cũng chỉ thích chơi bóng rổ, không ngờ ngày hôm nay chơi một trận bóng rổ, kết quả hiện tại không thể đi nổi nữa rồi.”

“Bác sĩ nói thằng bé bị bầm tím mô mềm, nửa tháng gì đó mới có thể khỏi, dù sao cũng rất nghiêm trọng, nhà trường nhất định phải nghiêm trị tên hành hung kia…”

Thấy thầy giám thị đưa Quý Úc tiến vào, bà Vương lập tức hỏi tên tóc vàng: “Con trai, có phải là nó đánh con hay không?”

Tên tóc vàng co rúm lại một chút: “Đúng… Chính là Quý Úc.”

Thấy thế, bà Vương nâng cao tiếng nói: “Có mẹ ở đây con sợ cái gì?!”

“Thầy giáo nhìn xem, tên tiểu lưu manh này bắt nạt khiến con trai của tôi thành ra cái dạng gì đây này!”

Tên tóc vàng thật sự sợ hãi, lần trước bị Quý Úc đánh hắn vẫn chưa có quên đâu.

Vốn dĩ thầy giám thị đã có bất mãn với Quý Úc, hắn dùng sức đập một cái lên bàn, không phân xanh đỏ đen trắng bắt Quý Úc phải xin lỗi: “Còn không mau xin lỗi!”

Thầy giáo trẻ tuổi dừng một chút, nhỏ giọng nhắc nhở: “Thầy Phương, chúng ta vẫn nên…”

Thầy giám thị giơ tay ngăn lại: “Thầy Lâm, ở đây không có chuyện của thầy, thầy có thể đi được rồi.”

Nói xong, hắn lạnh lùng trừng mắt về phía Quý Úc: “Vương Thái đã đến bệnh viện kiểm tra vết thương, hành vi bạo lực lần này của em ——”

Quý Úc nhướng mày, ngắt lời nói: “Em không đánh hắn.”

Bà Vương ném khăn giấy trong tay xuống, mắt trừng lên, cổ như bạnh ra, nói: “Không phải mày thì là ai?”

“Thầy giáo nhìn xem, cái tên tiểu tử này mở miệng là nói dối!”

Quý Úc: “Là quả bóng rổ làm đó chứ.”

“Quý Úc!” Thầy giám thị rít lên nói, “Bớt trả treo đi! Mấy người chơi bóng rổ cùng Vương Thái đều nói là cậu làm!”

“Vậy,” Quý Úc không vội không chậm mà nói, “Vậy thầy có hỏi bọn làm sao em bắt được quả bóng không?”

Thầy giám thị bị nghẹn một họng, sao hắn có thể hỏi Vương Thái câu này.

Ba của Vương Thái mới nhậm chức ở bộ giáo dục, giúp trường học liên kết không ít quan hệ.

Bà Vương vỗ vỗ lưng con trai, ôn nhu nói: “Con kể ngọn nguồn mọi chuyện một lần nữa, nhắc nhở cái loại người không có đầu óc này cho tốt.”

Vương Thái lắp bắp mà nói: “Giờ, giờ thể dục chiều nay, em cùng Trương Xung và vài người khác đang bóng rổ, không cẩn thận làm quả bóng bay ra ngoài… Sau đó Quý Úc liền đá trở lại.”

Quý Úc chớp chớp mắt: “Vô duyên vô cớ tôi đập cậu làm gì?”

“Bởi, bởi vì lần trước ở nhà vệ sinh tôi cùng Trương Xung đã đem người…” Vương Thái ý thức được có điều không đúng, vội vàng sửa lại, “Bị cậu đánh một trận.”

Quý Úc cười nhạo một tiếng: “Vô duyên vô cớ tôi lại đánh cậu làm gì?”

Vương Thái nhớ tới lời nói của Trương Xung, ôm chân kêu đau đớn: “Mẹ, chân con đau quá a a.”

Sắc mặt bà Vương đanh lại: “Thưa thầy, rõ ràng đây không phải lần đầu tiên con trai tôi bị thằng nhóc này bạo lực học đường.”

Vương Thái liên tục gật đầu: “Đúng đúng đúng, Quý Úc đánh con hai lần, Trương Xung cũng bị đánh.”

“Trương Xung?” Bà Vương gặng hỏi, “Con trai nhà họ Trương?”

“Vâng!” Vương Thái vội vàng bổ sung nói, “Còn bị theo dõi!”

Thầy giám thị gọi một cuộc điện thoại, bảo người gọi Trương Xung lên phòng giám thị.

Hắn chỉ chỉ vào chiếc điện thoại trên bàn làm việc: “Sự việc hôm nay không phải chỉ nói xin lỗi là có thể giải quyết, phải gọi người nhà của các em đến đây.”

Người nhà…

Trái tim Quý Úc rớt xuống, sắc mặt chuyển trắng, cố gắng trấn định:

“Em không có người nhà.”

Thầy giám thị cảm thấy mình đã bắt được nhược điểm của cậu, lạnh lùng sắc bén nói: “Quý Úc em giỏi lắm, không biết tôn kính giáo viên thì thôi đi, ngay cả ba mẹ của mình mà cũng dám thái độ như vậy! Khó trách lại có loại tính tình như thế này, bộ dáng này của em sau này sẽ chỉ là cặn bã của xã hội! Bại hoại quốc gia…”

“Cộc cộc ——”

Tiếng gõ của vang lên.

Thầy giám thị quay đầu, sau khi thấy rõ ràng người tới, thần sắc trong nháy mắt thay đổi, cười nói:

“Cố Tông à, sao em lại tới Phòng Giám Thị?”

“Hiện tại thầy có chút bận.”

Cố Tông đứng ở chỗ ngược sáng, nâng mí mắt, thần sắc hờ hững:

“Không phải muốn gọi người nhà sao?”