Theo Đuổi Vai Chính Công Sau Khi Xuyên Sách

Chương 7

Thật là, sao Cố Văn Tranh lại cười đẹp như vậy chứ.

Làm tôi không thể dời mắt khỏi anh. Đổi lại thành người khác chắc cũng như vậy thôi.

.....

Cố Văn Tranh đi đến cửa hành gốm sứ cổ, mua một chiếc bình về cắm hoa.

Tôi nhìn món đồ cổ đắt tiền kia mà làm vào suy tư.

Đột nhiên cảm thấy hoa tôi tặng không hợp với nó.

Tôi âm thầm cảnh cáo bản thân: Phương Nghi An, ngươi không được nổi lòng tham, anh ấy bây giờ là bạn

trai ngươi nhưng chắc gì tương lai cũng thế, phải biết rằng đây là thế giới trong tiểu thuyết, mọi thứ bắt buộc phải tuân theo cốt truyện, hoàn toàn không thể thay đổi được. Còn có, ngươi không muốn về nhà nữa sao, muốn ở đây làm một tên pháo hôi nghèo túng sao, chăn ấm đệm êm và cả những cô vợ nhỏ trên tường cũng đang rất mong chờ ngươi trở về đó.

Nhưng khi nhìn Cố Văn Tranh nghiêm túc cắm từng cành hoa vào bình, tôi nhẹ nhắm mắt lại.

Những cô vợ nhỏ của tôi ơi xin hãy tha thứ cho con người yếu đuối này, xin hãy cho tôi được chết chìm

trong nét đẹp đó một chút thôi.

Vài giây thôi cũng được :).

……

Cốt truyện đã dần vào quỷ đạo, từ học tập đến sinh hoạt, mọi thứ diễn ra vô cùng xuôn xẻ.

Nhẹ nhàng

Vui sướиɠ.

Tất nhiên, những điều đó không bao gồm môn Toán cao cấp.

Kể ra, ngày đó khi đang dùng bữa cùng nhau trong một quán ăn, tôi vô tình gặp phải một người anh em của Cố Văn Tranh, trùng thay anh ta cũng là thầy giáo dạy môn Toán cao cấp trong lớp của tôi.

Hình như nhờ buổi gặp mặt bất ngờ đó, mà khi ở trên lớp anh ta rất chú ý tới tôi, thỉnh thoảng vài ba bữa

lại hốt tôi lên bảng giải bài.

Quả nhiên mấy đứa cười lên trông đểu đểu thường chả có mấy ai tốt lành cả.

Cũng nhờ có anh ta tận tâm “chăm sóc” nên giờ đây sự căm ghét của tôi đối với Toán lại tăng thêm một bậc.

Như đã giới thiệu, ở thế giới trước tôi vốn dĩ theo học khoa mỹ thuật, ngoài lí do thích vẽ vời ra thì còn

một nguyên nhân vô cùng quan trọng khiến tôi theo học ngành này, đó chính là

khoa vẽ không cần học toán.

Nhưng đâu có ngờ, đến thế giới này, toán vẫn rất nhiệt tình, dính lấy tôi. :)

Nhìn một mớ vi phân, tích phân, tùm lum tùm la. Tự nhiên tôi cảm thấy nhức nhức cái đầu.

Thật không hiểu sao lại sinh ra cái thứ đau não như toán chứ.

Tính tính thì chỉ còn không đến một tháng nữa là tới ngày kết hôn trong nguyên tác nhưng Cố Văn Tranh lại

chưa có động tĩnh gì.

Hay là anh ấy muốn đợi tôi học xong năm nhất mới tính tới chuyện này?

Cũng có khả năng, trong thế giới ABO này thường mọi người sẽ kết hôn sau khi đã học xong đại học có công

việc ổn định.

Nhưng có lẽ do tên pháo hôi kia bị mê muội bởi khối tài sản của Cố Văn Tranh nên mới muốn nhanh chóng kết

hôn như vậy.

Tôi đoán là thế.

Haiz, vốn dĩ ban đầu đọc cốt truyện là đã thấy không đáng tin rồi.

Đúng là trên đời này, tự thân nổ lực vẫn tốt nhất, cứ dựa vào ba cái cốt truyện dở ẹt kia không biết bao

giờ mới được về nhà nữa.

Nhưng tôi cũng quá thảm rồi đi. Sắp tới thi cuối kỳ, bài vở đầy đầu mà còn phải nghĩ cách đi cầu hôn nữa.

Vừa lúc ba tuần sau là sinh nhật Cố Văn Tranh, nên chắc tôi sẽ chọn ngày này để cầu hôn luôn cho đẹp.

Vốn trong nguyên tác không có giới thiệu ngày sinh hay tên tuổi của các nhân vật chính nhưng may sao tháng

trước có cậu trợ lí nhiệt tình nhắn cho tôi nên mới biết.

Vừa kịp cho tôi một khoảng thời gian chuẩn bị.

Mặc dù đây chỉ là một tình tiết trong truyện, nhưng tôi muốn làm mọi thứ thật chỉnh chu và ý nghĩa bởi có

lẽ đây dù sao cũng là lần đầu tiên đi cầu hôn người ta.

Đầu tiên, tất nhiên là phải đi đặt nhẫn. Tôi đã bí mật dùng chỉ để đo cỡ tay của Cố Văn Tranh, rồi sau

đó ngồi vẽ bản thiết kế trong hai ngày và gửi tới bên gia công.

Vốn thời gian không còn nhiều nên người ta sẽ đi chọn những mẫu có sẵn tại cửa hàng. Có điều tôi không

thích, cùng lắm thêm tiền bảo người ta đẩy nhanh tiến độ hoàn thiện là được.

Trước sinh nhật Cố Văn Tranh một ngày, tôi tranh thủ đi lấy nhẫn, nhìn thành phẩm trong tay tôi tương

đối vừa lòng.

Chỉ tiếc là không đủ tiền đính thêm vài viên kim cương vụn phía trên.

Nếu trước kia, tôi sẽ không bao giờ đem một chiếc nhẫn mà mình chưa thấy hoàn thiện đi tặng người khác, nhưng bây giờ tình thế bắt buộc nên đành tạm chấp nhận trước vậy đã rồi có gì sau này đi đính thêm.

Vào sinh nhật Cố Văn Tranh, tôi bảo anh ấy không cần lái xe tới rước mà hãy một mình đi bộ tới nhà ăn

là được.

Ôm một bó hoa cát cánh, đứng ở cửa căn tin, đột nhiên cảm thấy khẩn trương.

Tôi giơ tay lên, đẩy cửa phòng ra, nghe thấy tiếng vang, Cố Văn Tranh nghiêng đầu nhìn về phía tôi.

Có lẽ do đèn trong căn tin quá sáng, khiến tôi nhìn thấy xung quanh bóng dáng xinh đẹp kia phát ra những

tia sáng nhỏ vụn lặp lòe.

Không trực tiếp tặng hoa luôn cho Cố Văn Tranh, tôi nhẹ nhàng để nó sang một bên.

Rồi chậm rãi bưng các món ăn ra bàn, chuẩn bị đầy đủ xong, tôi đứng dậy cầm lấy bó hoa, đi đến trước mặt Cố

Văn Tranh.

Cố Văn Tranh chỉ im lặng dõi theo tôi, thấy tôi dừng bước, anh khẽ nâng đầu lên, chờ đợi hành động tiếp

theo.

Không biết có phải do hôm nay tôi quá để ý tới Cố Văn Tranh hay không. Rõ ràng vẫn là khuôn mặt lạnh kia,

thế nhưng hôm nay lại làm tôi cảm thấy có một ngoan ngoãn, đáng yêu trong đó.

Tôi cười đưa bó hoa cho Cố Văn Tranh, nói: “Sinh nhật vui vẻ.”

Lúc anh vươn tay ra nhận lấy, tôi cũng nhanh chóng quỳ xuống, duỗi tay lấy hộp nhẫn cầu hôn ra.

“Trong giờ khắc ý nghĩa này, Cố tiên sinh, anh có nguyện ý trở thành người một nhà với em không?”

Lần đầu tiên tôi thấy Cố Văn Tranh lộ ra biểu cảm lúng túng đan xen sự kinh ngạc, anh trầm mặc nhìn chăm

chú nhìn chiếc nhẫn trong tay tôi, đôi môi hé mở, nhưng cuối cùng lại không nói gì.

Khuôn mặt tuấn tú kia lại trở về trạng thái nhàn nhạt như ngày thường, tôi thật không hiểu hiện tại Cố

Văn Tranh đang nghĩ gì.

Mặc kệ, cứ dựa theo cốt truyện mà làm, đứng phắt dậy.

“Cố Văn Tranh.”

Nghe thấy tiếng gọi, Cố Văn Tranh theo bản năng ngẩng đầu, tôi đưa tay chạm vào mặt anh, cong lưng, hôn

lên bờ môi kia.

Không ngờ bề ngoài lạnh lùng băng giá, lại có đôi môi mềm ấm như vậy. Tôi nhẹ dùng đầu lưỡi mơn mớn môi

anh.

Lại nói, tôi và Cố Văn Tranh đều là những cậu bé xử nam ngây thơ trong sáng nên chưa từng dám làm gì

quá thân mật.

Tính ra đây cũng là lần đầu tiên chúng tôi hôn nhau sau hơn hai tháng hẹn hò. Nói ra tự nhiên cũng cảm thấy

có lỗi với người đọc lắm.

Nhưng mà các bạn cũng phải thông cảm cho bọn tôi, lần đầu chưa có kinh nghiệm nên không thể show diễn nụ hôn kiểu Pháp được. Chỉ đơn giản dán lên một chút thôi.

【 Sổ tay của Cố tổng – ngoại truyện 2】

Phương Nghi An thật đào hoa a, một tên Omega hôm bữa còn không đủ, nay đến cả Giang Thư Kỳ cũng bị em ấy mê hoặc rồi.

Muốn cạy góc tường nhà ta sao? Đừng có mơ.