Khi Ôn Nham về đến nhà, đã là gần rạng sáng, trong biệt thự tối đen như mực, không có một chút ánh sáng.
Rón rén thật nhẹ nhàng, cậu lén lút mở cửa ra, đầu tiên là nhìn bốn phía xung quanh, kiểm tra không có ai ở đây mới dám thở phào.
Cởi giày đặt ở trước cửa, sau đó thay dép lê đi vào, Ôn Nham thả nhẹ bước chân vào bên trong.
Đêm nay, cậu đã bị những người kia dụ dỗ uống vào mấy ly rượu, hiện tại đầu rất choáng váng, trên người đều là mùi rượu, hun đến đau đầu.
Vì bồi Nguyễn đại tiểu thư diễn trò, hôm nay Ôn Nham còn bị đối phương kéo đi tạo hình, trang điểm.
Mái tóc đều được vén hết ra sau, dùng keo xịt tóc cố định lại kiểu dáng, để lộ ra vầng trán nhẵn nhũi, chỉ lác đác vài sợi rủ xuống, đôi môi cũng bị thoa thêm một lớp son nhạt, bất quá cũng bởi vì uống rượu nên mới không bị lưu lại.
Càng đừng nói ăn mặc trên người còn rất thái quá, có loại ý tứ công tử nhà giàu ly kinh phản đạo, tuy Ôn Nham định sẵn đã giàu, nhưng nhìn cái dây xích trang trí trên hông quần, cậu hiếm thấy được thở dài.
Thật sự rất không quen, nhưng có rất nhiều người khen là được.
Ôn Nham mệt mỏi ngồi xuống sô pha, ngả thượt ra, quá mệt mỏi, phải giao thiệp với một số người không quen thuộc, so với công việc còn thấy khổ cực hơn rất nhiều.
Cũng may, cái vị kia trong nhà đã đi ngủ rồi, nếu không......
Ôn Nham đang nghĩ như vậy, hoàn toàn không chú ý tới một bóng người ở phía sau, càng ngày càng tiến lại gần cậu hơn.
Cho đến khi bả vai bỗng rơi xuống một bàn tay, Ôn Nham đã sợ tới mức suýt chút nữa nhảy dựng lên.
Cậu lập tức quay đầu lại, nhìn thấy người mới tới, nhất thời lâm vào chột dạ, ngượng ngùng mở miệng, "Ba, ba, trễ thế này sao ba còn chưa ngủ ạ?"
Ôn Dịch Nhu "Ừ" một tiếng, bàn tay đặt trên vai cậu chậm rãi vuốt ve, Ôn Nham cảm giác được bả vai vừa ngứa vừa tê, còn có một loại kinh hãi quỷ dị.
Cậu "sượt" một cái, đứng phắt lên, "Vậy... con về phòng trước đây, Ba Ba... A?"
Còn chưa kịp trốn đi, một tay Ôn Dịch Nhu đã trực tiếp đè bả vai cậu lại, khí lực rất lớn, giam cầm ngay tại chỗ.
Đối phương tiến lên, ghé vào cổ cậu ngửi ngửi, "Uống rượu?”
Hơi thở nóng bỏng phả vào làn da nhạy cảm, Ôn Nham bị ngứa nên hơi rụt cổ lại, "Ư~... Vâng, cùng mấy người Tình Chi uống một chút.”
Ôn Dịch Nhu đã biết quan hệ giữa con trai hắn và nha đầu Nguyễn gia kia, cho nên nghe đến cái tên này cũng không có phản ứng gì đặc biệt.
Có điều…. Bộ dáng tạo hình của con trai hắn hôm nay thật sự là...... Quá mẹ nó sắc dụ.
Chỉ đơn thuần nhìn thôi hắn cũng đã nổi lửa, ánh mắt của hắn dần dần sâu thẳm.
Quá an tĩnh, Ôn Nham không hiểu sao lại cảm thấy rùng mình, muốn lui về phía sau một chút để kéo giãn khoảng cách với Ba Ba.
Nhưng còn chưa kịp di chuyển, cậu đã bị Ba Ba một tay ôm eo, ôm ngang lên.
Tiếp theo, Ôn Dịch Nhu mang theo cả Ôn Nham ngồi xuống sô pha, nhưng cậu lại bị ép ngồi thật chặt vào đùi của hắn.
Cậu bất an lắc lắc cái mông, "Ba ba?”
Ôn Dịch Nhu vỗ mông cậu, lạnh lùng nói, "Đừng nhúc nhích.”
Ôn Nham ngoan ngoãn ngồi yên, phát hiện Ba Ba vẫn còn nhìn chằm chằm dưới cổ mình, cậu cũng tò mò cúi đầu nhìn xuống, liền nhận ra Ba Ba là đang nhìn dây phúc Bình An kia.
Ôn Nham mím môi, vẻ mặt rất phức tạp, lần trước cậu và Ba Ba đã xảy ra chuyện không vui, trong cơn tức giận, cậu đã đem nó trả lại cho Ba Ba, ai biết sau đó hai người lại phát triển thành loại quan hệ này, dây phúc Bình An này cũng là trong một lần lăn giường, Ôn Dịch Nhu đã tự tay đeo lại cho cậu.
“Niếp Niếp." Thanh âm Ôn Dịch Nhu có chút khàn khàn, "Xin lỗi con.”
Ôn Nham cảm thấy lúng túng, "Không sao, Ba Ba, chuyện này...”
Ôn Nham còn chưa nói xong, đã bị hắn cắt ngang, Ba Ba nhìn vào mắt cậu, nghiêm túc nói, "Không chỉ là cái này, Niếp Niếp, ba thừa nhận sai lầm của mình.”
“Ba cũng không phải là đang biện giải cho mình, sai chính là sai, về sau, nếu ba còn không khống chế được tính tình, Niếp Niếp có thể đánh trả. Nhé!”
Ôn Nham sững sờ, không biết phải trả lời thế nào.
Ôn Dịch Nhu lại nói tiếp, "Dây phúc bình an này là lúc trước ba đi miếu cầu, là hy vọng con trai của ba có thể cả đời hạnh phúc vui vẻ."
“Mẹ con đi sớm, Ba có lỗi với cô ấy, cũng rất có lỗi với con, Ba không phải là một người ba tốt, cũng không làm được một người ba có trách nhiệm, bây giờ còn lôi kéo con gánh chịu tội nghiệt lσạи ɭυâи này nữa."
Ôn Nham cúi đầu, chớp chớp mắt, sống mũi cũng chua xót, sau đó yên lặng ôm lấy Ba Ba.
“Không sao, Ba Ba, đây là tự con lựa chọn, người không cần phải có gánh nặng.”
Ôn Dịch Nhu ôm con trai, thở dài thật sâu, hắn vỗ nhẹ lên lưng đứa nhỏ, một chút lại một chút.
Chỉ là... Bề ngoài của hắn dù có đứng đắn cỡ nào thì bên dưới vẫn bùng lửa không thể nào tiết xuống, hắn cũng rất bất đắc dĩ.
Trong loại chuyện này, Ôn Dịch Nhu chưa từng uỷ khuất chính mình.
Ôn Nham vẫn còn đang đắm chìm trong thâm tình phụ tử, bất ngờ bị tên Ba Ba xấu xa này đẩy ra, ngã ngửa lên trên sô pha.