Nửa đêm, đèn trong biệt thự đều tắt, quản gia và bác giúp việc đều trở về phòng mình nghỉ ngơi, Ôn Nham cũng đã ngủ, Ôn Dịch Nhu cúi người hôn lên trán con trai rồi rời khỏi phòng cậu.
Ôn Dịch Nhu trở lại thư phòng, hắn còn có vài công chuyện chưa xử lý xong. Hắn tự pha cho mình một ly cà phê để nâng cao tinh thần, rồi gõ gõ trên bàn phím máy tính.
Bỗng nhiên, cửa thư phòng bị người gõ hai cái.
“Vào đi.”
Ôn Dịch Nhu mắt cũng không nâng, cho đến khi người kia đi vào vẫn không mở miệng, hắn mới miễn cưỡng rời tay khỏi máy tính, ngẩng đầu lên nhìn.
Hắn thấy đứa con riêng của mình mới tắm xong, quanh thân vẫn tản ra hơi nước, cả người chỉ mặc mỗi chiếc áo sơ mi size lớn, vẻ mặt ngượng ngùng nhìn hắn.
Ôn Dịch Nhu:...
Hắn xoa xoa mi tâm, hỏi: "Có chuyện gì? Mau nói, ta rất bận.”
“Còn nữa, ăn mặc như thế à? Trở về mặc quần áo tử tế vào rồi lại đến.”
Đường Lễ Nguyệt nhất thời nghẹn họng, hai tay không có chỗ đặt, hắng giọng một cái, nói, "Ngại quá ba ba, con... Con không có quần áo ngủ, nên mới tùy tiện tìm một cái mặc vào..."
“Vậy đi mua đi, Ôn gia cũng không phải không cho ngươi tiền.”
“Con biết rồi, ba.”
“Ừ, còn có chuyện gì nữa?” Ôn Kiến Nhu không kiên nhẫn hỏi.
Đường Lễ Nguyệt đảo qua tròng mắt, thình lình tiến lên cầm lấy ly cà phê trước mặt hắn, ân cần nói, "Ba, cà phê có chút lạnh, con lại đi pha cho ba một ly khác."
Cậu ta nói xong, muốn lấy đi, rồi lại không cẩn thận vấp ngã, vốn định thuận thế ngã vào trong lòng Ôn Dịch Nhu, kết quả là không khống chế tốt lực đạo, cà phê trong ly toàn bộ đổ hết lên chính người mình trước.
Ôn Dịch Nhu khắc chế bản thân, ngàn vạn lần đừng bật cười ra tiếng, hắn lẳng lặng nhìn đối phương vụng về biểu diễn.
Cà phê vẫn nóng hổi, tưới lên đùi không mặc quần của cậu ta bốc khói, Đường Lễ Nguyệt bị đau, rên hơi lớn một chút, biểu tình nhoáng vặn vẹo, sau đó lại mạnh mẽ ngừng lại thanh âm, định bụng sẽ giả bộ thảm thương một lần nữa, nhưng không đợi cậu ta mở miệng, Ôn Dịch Nhu đã lạnh giọng đuổi người, "Không có việc gì thì mau ra ngoài, đừng quấy rầy ta làm việc.”
Đường Lễ Nguyệt trông thực nan kham, gần như không duy trì được biểu tình trên gương mặt, sau cùng cũng chỉ có thể bất mãn nói, "Biết rồi.”
Đường Lễ Nguyệt đi rồi, Ôn Dịch Nhu thở dài một hơi, mệt mỏi tựa lưng vào ghế ngồi.
Đường Lễ Nguyệt này, thật đúng là không an phận, nghĩ hắn nhìn không ra được sao......
Xem ra, vẫn phải tăng nhanh tiến độ.