Quản gia đã làm việc ở Ôn gia ba mươi năm, tối hôm qua cũng là lần đầu tiên ông nhìn thấy bộ dáng tức giận của Ôn Dịch Nhu.
Từ trước đến nay, gia chủ Ôn gia chưa từng đem cảm xúc biểu lộ ra bên ngoài, hắn ở trên thương trường thủ đoạn tàn nhẫn, nói một không nói hai, thỉnh thoảng chèn ép công ty đối thủ đến bò cũng không bò dậy nổi, lúc nào cũng làm bộ tươi cười, người quen sau lưng đều gọi hắn là "Tiếu diện hổ".
Cũng không biết tối hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ nghe thấy trong thư phòng đột nhiên truyền ra một trận tiếng động lớn, ông hoảng sợ chạy lên tầng lầu, nhưng cũng chỉ dám dừng ở trước cửa thư phòng, không dám đi vào.
Cho đến khi người bên trong gọi ông một tiếng, quản gia mới dám đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy cảnh tượng bên trong, ông lập tức kinh hãi.
Giấy bút trên bàn làm việc tán loạn rơi trên mặt đất, điện thoại di động vỡ nát, máy tính kẹt ở bên cạnh bàn lung lay sắp đổ, ông vội vàng chạy lên đỡ máy tính sắp bị rơi xuống, đẩy vào lại bên trong.
Lần đầu tiên trông thấy gia chủ phát hỏa lớn như vậy, trong nhất thời ông cũng không biết nên mở miệng thế nào, cũng may Ôn Dịch Nhu không bởi vì tức giận mà làm khó ông, chỉ mệt mỏi xoa xoa mi tâm, nói, "Gọi điện thoại cho thiếu gia, kêu nó mau trở về.”
Quản gia nơm nớp lo sợ, "Ai" một tiếng, vội vàng lấy điện thoại di động ra gọi cho Ôn Nham, vừa gọi vừa nghĩ, thiếu gia lại đắc tội gia chủ ở chỗ nào rồi, cư nhiên phát hỏa lớn như vậy?
“Xin chào, số máy quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy, xin vui lòng gọi lại sau...”
Xong rồi, thiếu gia sao còn tắt máy nữa?
Ôn Dịch Nhu đương nhiên cũng nghe được tiếng tắt máy, hắn cười lạnh một tiếng, ánh mắt âm trầm, ra lệnh, "Tiếp tục gọi, gọi cho đến khi nó chịu nhận máy mới thôi.”
Hắn đứng lên, không chút để ý giẫm chân lên "Rác rưởi" dưới đất, đi qua, đứng ở bên cạnh quản gia, "Chờ thiếu gia trở lại, ngay lập tức báo cho tôi biết."
“Vâng, tôi biết rồi.”
Vì vậy, chờ đến khi Ôn Nham chạy về nhà, cảnh tượng chính là như vậy.
Trong ấn tượng của cậu, Ba Ba cho tới bây giờ chưa từng lạnh mặt thế này, hắn ngồi ở trên sô pha, hai chân giao nhau, một tay chống ở thành vịn bên cạnh, ngón trỏ thon dài gõ nhẹ, tuy không có nhìn chằm chằm cậu, nhưng luôn phóng ra một loại ý tứ mưa gió sắp tới.
Ôn Nham bước nhẹ tới trước mặt ba, không đợi cậu hỏi, đã nghe thấy Ôn Dịch Nhu lạnh lùng nói, "Quỳ xuống.”
Ôn Nham không thể tin nhìn về phía ba mình, quản gia đứng ở một bên sắc mặt cũng tái mét, muốn tiến lên ngăn cản lại nhận được một ánh mắt cảnh cáo của Ôn Dịch Nhu.
“Ba?”
Ôn Dịch Nhu ngước mắt nhìn con trai của mình, thân thể thả lỏng dựa về phía sau, "Làm sao hả? Chẳng lẽ lời của ta nói đã không còn giá trị?”
Ôn Nham không dám không theo, hai chân gập lại quỳ trên mặt đất, nhưng trên mặt vẫn là biểu tình khuất nhục, hai năm sau lần đầu tiên cậu trở lại Ôn gia, vậy mà là để cho mình quỳ xuống.
“Ba, tại sao ạ?" Cậu không cam lòng hỏi, cậu đã làm gì sai sao? Dựa vào cái gì vừa về đến nhà đã bắt cậu quỳ xuống?
Ôn Dịch Nhu rũ mắt nhìn con trai, sau khi thấy rõ trên người cậu là bộ dáng hư hỏng đến cỡ nào, hắn tuỳ tay cầm lấy một chén trà ném tới.
Gốm sứ xẹt qua gò má cậu, "Ba" ra một tiếng, rơi trên mặt đất vỡ nát, sườn mặt Ôn Nham cũng bị rạch ra một vệt máu, tuy không sâu, nhưng vẫn chảy máu tươi.
“Gia chủ......”
“Lưu thúc, ngươi đây là muốn nghỉ việc không làm nữa đúng không?”
Ngữ khí của Ôn Dịch Nhu không có chút tức giận nào, nhưng lại ẩn ẩn có ý uy hϊếp, quản gia không dám lắm miệng, đành xoay mặt đi nơi khác, cưỡng bách bản thân là người đứng ngoài cuộc.
Ôn Nham lấy tay quệt qua vết thương, máu tươi sền sệt dính vào tay cậu, một mùi rỉ sét tràn vào xoang mũi.
Mũi cậu chua xót, thân thể vốn đã chịu giày vò cả đêm khó chịu vô cùng, hiện tại càng làm cho cậu có loại xúc động muốn khóc.
“Ba...... Rốt cuộc con đã làm gì chứ?”