Nhà vệ sinh ở tận trong cùng, Ôn Nham phải đi xuyên qua một dãy hành lang dài, sau khi vào nhà vệ sinh giải quyết nhu cầu sinh lý xong, lúc trở về thì gặp cảnh người đàn ông bụng phệ đang gây khó dễ cho một nhân viên phục vụ.
Nhân viên phục vụ kia trông cực kỳ đáng thương, nhìn có vẻ nhỏ hơn Ôn Nham hai ba tuổi, hẳn vẫn là sinh viên.
Trên cổ người đàn ông đứng đối diện cậu ta đeo dây xích bằng vàng, đồng hồ đeo tay cũng một màu vàng chói lọi, bộ dáng 100% là nhà giàu mới nổi.
“Tôi không phải cố ý, tiên sinh, bao nhiêu tiền tôi sẽ bồi thường......”
“Ngươi bồi thường nổi sao? Bộ này của ta chính là thuần thủ công định chế, giá trị một trăm vạn, ngươi có bao nhiêu tiền mà đòi bồi thường?”
Nam sinh ngây dại, ánh mắt lập tức đỏ lên, "Tiên sinh, tôi không có nhiều tiền như vậy, xin lỗi, tôi..."
Người đàn ông nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nhân viên phục vụ, lộ ra nụ cười dâʍ đãиɠ, đưa rượu trong tay đến trước mặt cậu ta, nói, "Không bồi thường cũng được, uống ly rượu này đi, có thể bỏ qua.”
Khuôn mặt nhỏ của nam sinh trắng bệch, cậu ta vội vàng cự tuyệt, "Không được, tôi bị dị ứng cồn, không uống được rượu, xin ngài..."
Ôn Nham chú ý tới quần áo trên người người đàn ông đã bị ướt một mảng nhỏ, xem ra là nhân viên phục vụ không cẩn thận làm đổ nước hoặc rượu lên trên.
Cậu cũng không phải là người thích xen vào việc của người khác, vừa định đi vòng qua, nhân viên phục vụ kia lại lập tức túm chặt lấy quần áo mình.
Lần này, không muốn nhúng tay cũng không được.
Ôn Nham thở dài, quay mặt về phía hai người này, liếc mắt nhìn bàn tay còn đang cầm lấy quần áo của mình, ý bảo cậu ta buông ra.
Ai ngờ, cái tay kia chẳng những không buông, ngược lại còn càng dùng sức nắm chặt, thanh âm nghẹn ngào, "Van xin ngài hãy giúp tôi với, tôi thật sự không có nhiều tiền như vậy để bồi thường cho người ta, ô ô..."
Ôn Nham xoa xoa mi tâm, cậu thật sự không hiểu nổi, có hay không có tiền bồi thường thì quan hệ gì tới cậu chứ? Cậu chỉ là đi ngang qua đây thôi mà, chẳng lẽ nhìn cậu rất giống kẻ coi tiền như rác sao?
“Này, ta cảnh cáo ngươi không nên xen vào việc của người khác, ngươi có biết ta là ai không hả?”
Đột nhiên xuất hiện người đến phá hỏng chuyện tốt của mình, giọng điệu của người đàn ông tất nhiên không tốt, nhưng khi gã ta trông rõ diện mạo người này, lời vừa tới miệng đã lập tức nghẹn lại.
Không chỉ bị vẻ ngoài của người này làm cho kinh diễm, còn có khí chất toát ra trên người cậu ta, tùy tuỳ tiện tiện đeo một cái dây thừng trên tay, cũng đều thấy đáng giá hơn tổng giá trị trên người gã cộng lại.
Người đàn ông này cũng không phải đồ ngốc, người nào có thể đắc tội, người nào không thể đắc tội, gã vẫn phân biệt được.
Chỉ là vẫn thấy đáng tiếc, con mồi đến tận miệng rồi lại cứ như vậy không còn.
Gã liên tục cười cười, "Thôi bỏ đi, cũng không cần bồi thường nữa, ta cũng không thiếu bộ quần áo này.”
Nói xong, gã lại nhịn không được khen, "Tiểu huynh đệ, không cần nhắc tới, mà ngươi cùng tiểu tử này thoạt nhìn rất giống nhau đấy."
Ôn Nham không để ý, cảm thấy người này chỉ thuận miệng nói thôi, nhưng Đường Lễ Nguyệt ở bên cạnh thì mặt mũi đã trắng bệch.
Tất nhiên là giống rồi, bọn họ chính là anh em.
Cậu ta siết chặt nắm tay, động tác nhanh đến mức người đàn ông bên cạnh không phản ứng kịp, ly rượu có thêm phụ dược đang cầm trong tay, vèo một cái đã chuyển đến tay Đường Lễ Nguyệt.
Cậu ta nói với người đàn ông, "Là lỗi của tôi đã làm vấy bẩn quần áo của ngài, nhưng tôi bị dị ứng với rượu, tôi thực sự không thể uống được rượu."
Sau đó, cậu ta lại nhìn về phía Ôn Nham, nói tiếp, "Ca ca, giúp người giúp đến cùng, ly rượu này anh uống thay em đi.”
Ôn Nham: "......”
Cái Logic quỷ gì?
Cậu từ đầu tới cuối không nói một câu, mạc danh kỳ diệu liền muốn thay người uống rượu?
Thôi vậy, cậu vẫn là rất lười dây dưa, giải quyết nhanh rồi quay trở về, nên đã "Ừ" một tiếng, cầm lấy ly rượu kia ngửa đầu uống hết.
Người đàn ông bên cạnh ngay cả ngăn cản cũng không kịp, mắt nhìn ly rượu đã thấy đáy kia, gã nhanh chóng tìm một cái cớ rời đi.
Ôn Nham trả ly rượu lại cho cậu ta, suy nghĩ một chút vẫn dặn dò một câu, "Lần sau cẩn thận một chút".
Cậu đi về phía trước vài bước, đột nhiên cảm thấy thân thể có gì đó không ổn, phải vịn mặt tường hít sâu vài hơi, kéo kéo cổ áo.
“Sao lại thế này, nóng quá......”
Cậu không nghĩ nhiều như vậy, chỉ cho rằng do nhiệt độ trong hội quán cao, lại uống thêm hai ly rượu mới cảm thấy rất nóng bức.
Cậu buông tay ra, lại tiến lên hai bước, dưới chân lảo đảo một cái, lại phải nhanh chóng chống vào mặt tường bên cạnh, đỡ lấy thân thể của mình.
Không đúng, , dòng nhiệt này rất khó giải thích, hình như không phải do ngoại nhân phát sinh nhiệt độ, mà là từ trong cơ thể bộc phát ra khô nóng, loại khô nóng càng ngày càng rõ ràng, làm toàn thân cậu tê dại, một cỗ cảm giác xa lạ tập trung quanh bụng dưới.
Đáng chết, trong ly rượu kia đã bỏ thêm thứ gì đó.
Ôn Nham cũng không phải người ngây thơ không rành thế sự, chỉ là không nghĩ tới, tiện tay giúp đỡ người khác một việc, sẽ khiến cho bản thân gặp phải tai ương.
Cậu cắn răng, muốn nhanh chóng trở về, kêu Tưởng Văn Diệu mau đưa mình đi bệnh viện.
Cố gắng chịu đựng đứng thẳng người, một tay chống tường từ từ di chuyển về phía trước.
Hành lang trước mắt Ôn Nham lắc lư, mơ mơ hồ hồ, thân thể khác thường làm cho cậu cảm thấy sợ hãi.
Cậu cảm thấy toàn thân mềm nhũn, khí lực dần nhỏ yếu, thậm chí có một loại cảm giác trống rỗng, hoàn toàn không biết đây là cảm giác gì, nhưng phản ứng bản năng nói cho cậu biết, phải nhanh chóng thoát khỏi nơi này.
Cậu lại tiến lên mấy bước, trước mặt liền đυ.ng trúng một người, một lần va này gần như dùng hết chút sức lực cuối cùng.
Lấy một tư thế yêu thương nhung nhớ, Ôn Nham thành công gục sấp vào trong lòng đối phương, cậu cố gắng đẩy ra, nhưng cả người đều vô lực.
Hai mắt mờ mịt cố căng ra, khó nhọc nhận ra được người trước mặt là ai, giống như bắt được một cọng rơm cứu mạng, nắm chặt lấy cánh tay đối phương.
“Cố, Cố thúc thúc...... Ưm~...... Cứu cháu với......”
-------------------