Xuyên Nhanh, Pháo Hôi Công Lược

Quyển 2 - Chương 5: Công Hai Xuất Hiện

“Tiểu Nham? Đang suy nghĩ gì vậy?”

Ôn Nham lấy lại tinh thần, mới phát hiện khoảng cách giữa hai người quá gần, chân gần như dán sát vào nhau, hắn còn khoát tay ra sau lưng mình, lúc nói chuyện hô hấp đều phả vào sườn mặt, rất ngứa.

Ôn Nham không được tự nhiên dịch sang bên cạnh một chút, nở nụ cười, "Không có gì, cháu chỉ là đang nghĩ đến phương án hôm qua thôi.”

“Thế nào? Ở công ty ba cháu không quen sao? Nếu không đi theo thúc thúc?”

Cái từ "theo" này mang hai loại hàm nghĩa, một là đi theo hắn làm ăn, một là giống như nam hài kia.

Rõ ràng Cố Cảnh nói là loại thứ nhất, nhưng Ôn Nham nghe thế nào lại giống như cái ý tứ của một từ "theo" khác.

Cậu cảm thấy mình là suy nghĩ hơi nhiều, vì thế trả lời, "Không có, chỉ là vừa mới bắt đầu sẽ có chút luống cuống, qua một thời gian nữa sẽ ổn ạ!”

Lại nói tiếp, Cố Cảnh là bạn của ba cậu, nhưng mỗi lần cậu nhìn thấy đối phương, đều có chút không được tự nhiên, luôn cảm giác ánh mắt Cố Cảnh nhìn cậu có loại kỳ quái nói không nên lời, nhưng muốn nói kỳ quái chỗ nào... Cậu lại không biết.

Ôn Nham đứng lên, nói, "Cháu đi vệ sinh.” Nói xong, liền trực tiếp đi vào phòng vệ sinh.

Vào trong phòng vệ sinh, Ôn Nham mở vòi nước, hai tay vục một vốc nước lên khuôn mặt, nước lạnh tiếp xúc với làn da, lập tức làm tinh thần tỉnh táo lại.

Hẳn là quá mệt mỏi đi, cậu nghĩ thầm.

Ôn Nham đứng tại chỗ một lát, nước trên mặt cũng sắp khô tự nhiên, vừa định lấy hai miếng khăn giấy lau, quay người lại đã nhìn thấy Cố Cảnh.

Cố Cảnh nghiêng người dựa vào vách tường, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cậu.

Ôn Nham sợ hết hồn, phản xạ theo ý thức chống về phía sau, không cẩn thận đυ.ng điện thoại di động rơi xuống đất.

“Bang" một tiếng, Cố Cảnh cũng di chuyển.

Hắn đi tới trước mặt Ôn Nham, khom lưng nhặt điện thoại lên, rút khăn giấy cẩn thận lau sạch rồi đưa cho cậu.

Ôn Nham sững sờ nhận lấy, nói chuyện nhất thời có chút lắp bắp, "Cảm, cảm ơn thúc, thúc thúc.”

Cố Cảnh phì cười, hắn vỗ vỗ bả vai Ôn Nham, hỏi, "Đây là làm sao vậy? Không phải là ba cháu ngược đãi cháu thật chứ? Nói với chú, chú sẽ giúp cháu giáo huấn tên đó.”

Ôn Nham lắc đầu, rụt rè nói, "Không có, do cháu nghỉ ngơi không tốt lắm.”

Cố Cảnh hơi khàn, thân thể nghiêng về phía trước, ngũ quan anh tuấn lập tức phóng đại trước mắt Ôn Nham, cậu muốn lui về sau, lại bị Cố Cảnh ôm eo.

“Thúc, thúc......”

“Đừng nhúc nhích." Hắn lạnh lùng nói.

Ôn Nham lập tức không dám động, ngây người đứng ở nơi đó, Cố Cảnh nhìn kỹ hồi lâu mới buông tay ra, nhìn thấy vẻ mặt căng thẳng của Ôn Nham, lại cười lên.

“Sợ cái gì? Ta còn có thể ăn cháu sao?" Hắn lùi lại một bước, kéo giãn khoảng cách với Ôn Nham, tiếp tục nói, "vành mắt hơi thâm, đừng thức khuya quá, người trẻ tuổi phải biết nghỉ ngơi cho tốt.”

Ôn Nham gật đầu, "dạ" một tiếng, "Cố, Cố thúc thúc, cháu về trước đây.”

Cậu nói xong cũng không quản Cố Cảnh sẽ có phản ứng gì, cứ thế bước thật nhanh rời đi.

Cố Cảnh híp nửa con mắt, nhìn theo bóng lưng Ôn Nham đang mỗi lúc một xa, cười hai tiếng.

A… Thỏ nhỏ đã có lòng cảnh giác rồi.

Sau khi Ôn Nham trở về, Nguyễn Tình Chi nháy mắt với cậu, cậu gật gật đầu, cầm lấy túi xách của đối phương và vắt áo khoác của mình ở một bên cánh tay, đúng lúc đó, Cố Cảnh cũng quay trở lại.

Ôn Nham tùy tiện tìm một cái cớ rồi mang theo Nguyễn Tình Chi rời đi.

Ra khỏi nhà hàng, Nguyễn Tình Chi đã thở hổn hển, vỗ lấy vỗ để l*иg ngực, nhịn không được phun tào với Ôn Nham, "Mùi nước hoa của nam hài kia sắp hun chết em rồi, thật không hiểu nổi Cố thúc sao lại chịu đựng được nữa.”

Ôn Nham dẫn Nguyễn Tình Chi đến bãi đỗ xe, giúp đối phương mở cửa, thấy cô ngồi xuống mới trở về vị trí lái.

Cậu vừa thắt dây an toàn vừa trả lời cô, "Em cũng không phải không biết, thúc ấy chính là thích kiểu như vậy đấy.”

Nguyễn Tình Chi cúi đầu lấy son môi và một chiếc gương mini từ trong túi xách ra, nhìn vào trong gương để tô lại son môi, bặm bặm một chút rồi thản nhiên nói, "Đúng là vậy, nhưng nói thật, Cố thúc thúc cũng quá dũng khí a, sản nghiệp lớn như thế, nói không cần liền không cần, chỉ vì được tự do.”

”Cố thúc thúc vẫn là người có năng lực, người bình thường như chúng ta không học được, nhất là em, đừng nóng đầu lên mà come out với Tống Doãn.”

Nguyễn Tình Chi gấp mặt gương lại, cũng tiện tay bỏ son môi vào trong túi, ngữ khí khoa trương, "Oa, anh như vậy còn là người thường, vậy em là cái gì? Mà anh yên tâm đi, em cũng không có qua loa như vậy.”

Cô nói xong, lại cầm điện thoại lên nói chuyện với người bên kia.

Ôn Nham nhìn cô một cái, bất đắc dĩ lắc đầu.

Nửa giờ sau, cậu đưa Nguyễn Tình Chi về nhà rồi rời đi.

Trên đường về, cậu đã triệu hồi hệ thống.

"996, Cố Cảnh có chủ ý gì với nguyên chủ đúng không?"

Cũng không thể trách Ôn Nham suy nghĩ nhiều, hơi thông minh một chút cũng có thể nhìn ra ánh mắt Cố Cảnh nhìn nguyên chủ không thích hợp. Nguyên tác, Ôn Nham là thẳng nam, tự nhiên sẽ không chú ý tới điểm này, nhất là đối với trưởng bối.

[Ký chủ, cậu đoán không sai, Cố Cảnh quả thật rất có hảo cảm với nguyên chủ, bất quá lại ngại nguyên chủ là thẳng nam, lại còn là con trai của người bạn nối khố, cho nên mới không xuống tay.]

Ôn Nham nhướng mày, cậu đột nhiên có một ý tưởng tuyệt diệu.