Ôn Nham mơ màng mở mắt, cảm thấy toàn thân mềm nhũn vô lực, đầu óc cũng hỗn loạn, cậu xoa xoa vài cái mới tỉnh táo hơn một chút.
Vừa định từ trên giường ngồi dậy, chợt nghe thấy tiếng đẩy cửa, Ôn Nham nghiêng đầu nhìn lại, vừa vặn đối diện với ánh mắt của Thẩm Sùng Niên.
Ôn Nham hơi sợ hắn, theo bản năng muốn rụt về sau, nhưng đằng sau cậu là vách tường rồi, muốn lui cũng không lui đi đâu được.
"Em tỉnh rồi?" Nhìn không ra trên mặt Thẩm Sùng Niên có biểu tình gì, nhưng nếu cẩn thận quan sát, vẫn thoáng lộ ra dáng vẻ quan tâm.
“Đây là nơi nào? Tôi...... Bị làm sao vậy?”
Ký ức cuối cùng của Ôn Nham dừng lại ở hình ảnh ba người sắp đánh nhau, sau đó thì cái gì cũng không biết nữa.
"Đây là nhà anh, em bị sốt."
Nói xong, hắn có chút cổ quái nhìn Ôn Nham một cái, hỏi, "Em cùng Giang Dã làʍ t̠ìиɦ, không biết tϊиɧ ɖϊ©h͙ không thể ở lại bên trong quá lâu sao?"
“Cái... cái gì?” Mặt Ôn Nham đỏ bừng, thì ra là vì nguyên nhân này à?
Hảo bại hoại......
Có điều, sao Thẩm Sùng Niên lại có thể bình tĩnh như vậy, một chút cũng không giống như lúc hắn nói...... Thích mình......
Thích một người mà không ghen sao?
...... Phi phi phi!
Mình đang suy nghĩ lung tung cái gì vậy?!
Ôn Nham mất tự nhiên quay mặt đi, xấu hổ cắn cắn môi dưới.
"Em đang thẹn thùng sao?"
“Hả?" Ôn Nham sửng sốt, nghi hoặc nhìn hắn.
Thẩm Sùng Niên kéo một cái ghế, ngồi ngay cạnh giường cậu, lại hỏi lại một lần, "Vừa rồi, em thẹn thùng sao?"
“……”
Hỏi vậy là muốn cậu đáp sao đây hả, cớ gì Thẩm Sùng Niên còn có thể nghiêm trang hỏi cậu loại chuyện này chứ?
“Tôi......”
“Còn rất đáng yêu.”
Ôn Nham ngậm miệng lại, cậu hắng giọng lảng sang chuyện khác, "Giang Dã đâu? Các anh không đánh cậu ta đấy chứ?”
Thẩm Sùng Niên than nhẹ một tiếng, có loại cảm giác bị quấy rầy, hắn đứng lên, duỗi lưng một cái, không nói không rằng đã rời khỏi phòng.
Ôn Nham không hiểu ra sao, người này là có tật xấu gì vậy?
Không đợi cậu phun tào xong, cửa đột nhiên bị người đẩy ra, người tới cất bước tiến lên ôm chặt Ôn Nham vào trong ngực.
“Nham Nham, cuối cùng em cũng tỉnh rồi, làm anh sợ muốn chết, lần sau anh sẽ không chơi thế nữa.”
Ôn Nham vỗ vỗ vai hắn, "Tôi không sao, đừng lo lắng quá.”
Giang Dã ôm cậu một hồi lâu mới buông ra, Ôn Nham lúc này mới phát hiện ra trên mặt hắn đầy vết xanh tím, còn xước rách vài chỗ.
“Cậu... có phải bọn họ đánh cậu không?" Ôn Nham khϊếp sợ nhìn hắn.
Giang Dã chạm vào vết thương trên mặt, không thèm để ý nói, "Không có gì, chỉ là đánh một trận, hắn ta cũng không khá hơn anh bao nhiêu đâu.”
Nhưng vừa rồi trên mặt Thẩm Sùng Niên không có bị thương mà...
Giang Dã nhìn ra nghi hoặc của cậu, không có chút lúng túng mắng, "Tên tiểu nhân Thẩm Sùng Niên đó không đánh với anh, hắn muốn xem thường ai chứ..."
“Cho nên...... Là cậu cùng Sở Hằng?”
“Đương nhiên, tên kia còn dám uy hϊếp em, đánh chết cũng không quá đáng.”
Đúng lúc, Ôn Nham ngửi thấy một mùi hương kỳ quái, cậu hít mũi hai cái, nhịn không được nhíu mày, lẩm bẩm, "Mùi gì vậy?"
Giang Dã cũng ngửi thấy, đột nhiên đứng lên xông vào trong phòng bếp, "Cháo… anh đang ninh cháo!”
“……”
-------
Kỳ quái, quá kì quái.
Ôn Nham nhìn ba người nam nhân đối diện, gian nan nuốt xuống thức ăn trong miệng, sau đó buông đũa xuống.
“Nham Nham, sao em ăn ít vậy, không hợp khẩu vị ư?" Giang Dã quan tâm hỏi.
Sở Hằng ở bên cạnh cười khuẩy, “Còn phải hỏi sao? Đương nhiên là ngươi làm khó ăn quá rồi.”
“Ngươi đã ăn chùa còn không biết xấu hổ nói ta? Cảm thấy khó ăn thì ngươi đừng ăn nữa?”
“Ngu xuẩn còn không biết tiếp thu hiện thực.”
Giang Dã đột nhiên đập mạnh xuống bàn, "Tên họ Sở kia, ngươi có phải muốn đánh nhau không?”
Sở Hằng không chút hoang mang đứng dậy, xắn tay áo lên, "Ngươi cho rằng ta sợ chắc?”
Thẩm Sùng Niên ngồi giữa hai người, mặt không đổi sắc, gắp miếng thịt đặt vào trong bát Ôn Nham, "Ăn thêm một miếng nữa, buổi tối dễ đói bụng.”
Ôn Nham nhìn Thẩm Sùng Niên, lại nhìn hai người đứng bên cạnh đang khà khịa sắp đánh nhau, hình ảnh có hơi buồn cười.
Cậu ngoài cười nhưng trong không cười, miễn cưỡng ha hả hai tiếng, gắp miếng thịt kia bỏ vào trong miệng nhai, Thẩm Sùng Niên hài lòng cười theo.
“……”
Loại tình huống này dường như mỗi ngày đều phát sinh, Sở Hằng và Giang Dã luôn sẵn một bộ tư thế sắp đánh nhau đến nơi, Thẩm Sùng Niên lại khá trầm lặng, như thể hắn ta không cùng chung một không gian với hai người kia, mà Ôn Nham... lúc đầu còn đứng ngồi không yên, đến bây giờ cũng tập mãi thành thói quen.
Chẳng biết thế nào, cậu đột nhiên lại cảm thấy bốn người bọn họ giống như... một nhà bốn người.
Thẩm Sùng Niên là ba, cậu là mẹ, Giang Dã và Sở Hằng là nhi tử.
...... Dừng lại!
“Sở Hằng, đồ chó nhà ngươi, ngươi......"
Ôn Nham yên lặng bịt lỗ tai Tiểu Thất, mèo con không nên nghe những lời thô tục này.
Cậu không biết vì sao mấy người bọn họ nhất định phải ở cùng một chỗ, mỗi lần cậu đề nghị về nhà, là đều bị ngăn cản lại, quan trọng nhất là….. Giang Dã cũng có một phần trong đó.
Bọn họ...... là sau lưng mình đã làm cái ước định gì sao?
Ôn Nham không hiểu, nhưng cũng lười đi tìm nguyên nhân, thích ở đâu thì ở, bọn họ không cảm thấy khó xử thì thôi, cậu còn mất tự nhiên cái gì.