Xuyên Nhanh, Pháo Hôi Công Lược

Quyển 1 - Chương 16: Cuối Kì Lọt Top 50 Thì Tôi Đồng Ý (H+)

====

Không thể không thừa nhận, cái miệng quạ đen của mình thật sự quá linh nghiệm, mắt thấy trời càng ngày càng tối, mưa cũng chẳng thấy ngừng được, nước đọng trên đường đã ngập đến tận bắp chân, Ôn Nham rốt cục cũng phải cạn lời chịu thua.

Khổ nỗi trong nhà không có phòng riêng hay chăn dư nào cả, Giang Dã lại vì cậu mới không về được nhà, cũng không thể để người ta nằm ở phòng khách.

Cùng ngủ một chiếc giường... chắc cũng… không sao đâu nhỉ?

Đêm đã khuya, Ôn Nham trải giường xong, tự mình ngủ ở bên trong, cậu để Giang Dã ngủ phía bên ngoài.

Giường là giường đơn, hai người ngủ cùng một chỗ cần phải kề sát vào nhau, không tránh khỏi sẽ có tiếp xúc thân thể.

Ngoại trừ có chút lúng túng ra, Ôn Nham cảm thấy không sao.

Nhưng Giang Dã thì sắp nghẹn chết rồi.

Người trong ngực vừa mới tắm xong, còn vương theo mùi thơm của sữa tắm, lưng hướng về phía hắn, bày ra một đoạn cần cổ trắng nõn non mềm, cặp mông vừa mềm vừa mũm vừa vặn áp vào nơi hạ bộ của hắn, một lúc sau, vị tiểu huynh đệ kia đã đứng lên rồi.

Giang Dã cảm giác được thân thể người trong ngực cứng đờ, lỗ tai nhỏ lập tức ửng hồng, sau đó giống như ốc sên, chậm rãi xê nhích vào trong.

Thế nhưng, với cái không gian nhỏ hẹp này, cậu di được đi đâu nữa, ngược lại, chút động tác nhỏ ấy còn khiến cho bờ mông càng dán sát vào chỗ riêng tư của hắn hơn.

Hô hấp của Giang Dã thêm nặng, dươиɠ ѵậŧ cũng càng ngày càng cứng, trên người hắn đang mặc quần áo ngủ của Ôn Nham, vốn đã là size nhỏ, giờ này càng bị nó bó xiết đến khó chịu.

Hắn hít sâu một hơi, muốn đem côn ŧᏂịŧ trướng đau từ trong quần ngủ thả ra.

Tay vừa mới vươn xuống đã đυ.ng phải cái mông nhỏ của Ôn Nham.

Ôn Nham thình lình hất mạnh một cái, xoay người lại muốn cảnh cáo Giang Dã chớ có lộn xộn.

Nhưng mà, vừa đối diện với hốc mắt đã đỏ lên vì nhiễm hoả dục của Giang Dã, cậu liền lập tức bối rối, đành phải dừng lại.

Đột nhiên có thứ gì cứng rắn đậm vào chiếc bụng nhỏ của Ôn Nham, đỉnh đầu còn ướt sũng, thấm ướt một lớp vải áo chạm tới da thịt cậu.

Ôn Nham sững người một lúc, mặt đỏ bừng bừng, hai mắt mở to ra trừng hắn.

Nào ngờ Giang Dã bỗng nhiên ôm chặt lấy cậu, vùi đầu vào hõm cổ, hít một hơi thật sâu.

Không cho Ôn Nham thời gian phản ứng, hắn đã cầm lấy tay cậu, kéo xuống nam căn nóng bỏng ép nắm vào.

Ôn Nham sợ tới mức buông tay chạy trốn, nhưng sức lực của Giang Dã rất lớn, cậu căn bản là giãy không thoát.

Giang Dã hôn lên lỗ tai cậu, giọng nói khàn khàn, "Ôn Nham... Nham Nham... giúp anh đi, anh nhịn không được.”

“Giang Dã!”

“Nham Nham...... anh thật sự nhịn không được nữa, em giúp anh được không, dùng tay thôi cũng được?”

Dươиɠ ѵậŧ trong tay cứng đến doạ người, nếu không cho phát tiết ra, xác định đêm nay hai người đều đừng hòng ngủ được, Ôn Nham không có biện pháp, cắn chặt hàm răng bắt đầu tuốt động giúp hắn.

Lòng bàn tay non mềm nắm lấy dươиɠ ѵậŧ của hắn vuốt ve, Giang Dã thoải mái muốn chết, kìm lòng không được hôn lên môi Ôn Nham.

Đầu lưỡi liếʍ láp qua khe môi cậu, dần dần xâm nhập vào bên trong, quấn quanh lên đầu lưỡi trơn trượt, thỉnh thoảng đυ.ng tới thịt hàm trên mẫn cảm, khiến cho người trong lòng một trận run rẩy.

Cho đến khi Ôn Nham bị hôn đến nức nở ra tiếng, Giang Dã mới buông tha cho cậu.

Đương nhiên, phía dưới vẫn không được phép nhàn rỗi.

Tay Ôn Nham mỏi nhừ, Giang Dã liền phủ kín lên mu tay cậu, thêm sức cùng tuốt qua tuốt lại, phải mất một lúc lâu, hắn mới bắn vào tay Ôn Nham.

Giang Dã rút mấy tờ khăn giấy trên đầu giường, giúp Ôn Nham lau sạch tay, đem cục giấy bẩn vứt vào trong thùng rác.

Ôn Nham có chút buồn ngủ, cũng lười phải đi rửa tay, cứ ở trong tư thế đó nhắm mắt lại.

Nhưng Giang Dã vẫn chưa buồn ngủ, hắn vẫn nhìn chằm chằm người trong lòng, ánh mắt cực kì sủng nịnh.

“Nham Nham." Hắn gọi một tiếng.

Ôn Nham mơ mơ màng màng, thuận miệng đáp, "Ừ...”

“Anh thích em.”

“À...... Tôi biết......”

Giang Dã vén một lọn tóc của cậu lên, quấn quanh ngón tay, ngữ khí hững hờ, hỏi, "Vậy khi nào em đồng ý ở bên anh?”

“Không...... Tôi không đồng ý......”

“Tại sao?”

Ôn Nham bị hắn làm phiền, cau mày, giọng không còn mấy kiên nhẫn, "Nếu cậu thi được vào top 50 cuối kỳ, tôi sẽ đồng ý.”

“Nham......”

“Được rồi, ngủ đi!”

Ôn Nham đem chăn che kín, không tới vài giây liền khò khè thϊếp đi.

Giang Dã cười cười, giúp cậu kéo chăn xuống một chút, cũng ngủ theo.

=====