Xuyên Nhanh, Pháo Hôi Công Lược

Quyển1 - Chương 14: Giang Dã Và Học Tập

Từ ngày bị Sở Hằng ép buộc, Ôn Nham ở trường học đều trốn tránh hắn, Mộc Dao cũng không gặp lại, cô dường như cũng cố ý cắt đứt đi liên lạc với cậu.

Ôn Nham cũng không chủ động đi tìm cô, hiện tại cậu có chuyện quan trọng hơn phải làm, đó chính là - - học tập.

Thời gian không tới một tuần là đã sang cuối kỳ, lấy tri thức vốn có của Ôn Nham, cho dù hệ thống có đem ký ức cùng tri thức nguyên chủ khắc ở trong đầu cậu, cậu cũng chưa chắc duy trì được trình độ cao siêu ấy, huống chi, cậu bây giờ còn phải cõng theo một cái "tuỳ tùng" này nữa.

“Nghe hiểu không?”

Ôn Nham bùm bùm nói một tá với Giang Dã, cổ họng cũng có chút khô, vừa đặt bút xuống muốn lấy nước uống, Giang Dã đã giành trước một bước đưa nước qua, còn thân thiết vặn sẵn nắp.

Tuy rằng vụ lần trước ở trong nhà vệ sinh đã làm cho Ôn Nham đối mặt với Giang Dã có chút không được tự nhiên, nhưng thời gian này Giang Dã cũng không làm ra chuyện gì khác người, ngoại trừ mỗi ngày đều mang bữa sáng cho cậu, giúp cậu quét dọn vệ sinh, mua nước...

Khụ, Ôn Nham lựa chọn bỏ qua.

Nhận lấy nước từ trong tay Giang Dã, cậu uống vội một ngụm lớn, vì có chút gấp gáp nên bị sặc, cổ họng không ngừng ho khan, khụ khụ ứa ra cả nước mắt.

Giang Dã vội vàng vỗ vai Ôn Nham, chờ Ôn Nham ho xong mới cầm khăn giấy thấm nước trên miệng cậu.

Ôn Nham cảm thấy xấu hổ, vội vàng lui về sau một bước, tùy tiện dùng mu bàn tay lau qua hai cái.

Đôi môi vốn đã ướŧ áŧ, lại bởi vì hơi dùng sức lau chùi mà sắc màu phấn nộn tức khắc đỏ bừng, biến thành hai cánh hoa hồng ngậm trong sương mai, chờ đợi người ta đến hái.

Đôi mắt Giang Dã trừng trừng nhìn thẳng, không khỏi nuốt nước miếng, hắn cũng cảm thấy cực kỳ khát.

Ôn Nham không chú ý tới điểm dị thường của Giang Dã, cậu lại cầm bài thi lên, chỉ chỉ vào đề lớn vừa rồi nói với hắn, "Còn chỗ nào không hiểu nữa không?"

Giang Dã lấy lại tinh thần, lắc lắc đầu.

Đúng lúc này, chuông reo, các bạn học ở bên ngoài tập thể dục giữa giờ đang lục tục đi vào lớp học, Ôn Nham mới có thể nhẹ nhõm thở phào.

Từ lần đầu tiên nhìn thấy Giang Dã chủ động tìm Ôn Nham thỉnh giáo, mọi người trong lớp đã cảm thấy rất kinh ngạc, nhưng bây giờ nhìn thấy hai người này ngồi cùng một chỗ, tập mãi cũng thành thói quen, ngoại trừ một số cá nhân vẫn còn e dè phong cách giáo bá của Giang Dã ở trường II, bao gồm luôn cả bạn cùng bàn là Ôn Nham nữa.

Ai bảo Giang Dã lần nào cũng ngoi lên ngồi cùng chỗ với cậu làm gì chứ?

Mãi đến khi lão sư đi vào, Giang Dã mới chịu trở về chỗ của mình, hắn lạnh lùng ngồi trên ghế, vỗ vỗ trái tim nhỏ bé vẫn còn đang thình thịch, thầm nghĩ lần sau khi chia lại chỗ ngồi, hắn nhất định không chỉ làm bạn cùng bàn đơn thuần với Ôn đại học bá như thế nữa.