Tan học, Ôn Nham đeo cặp sách chậm rãi đi về nhà, lúc phải đi ngang qua hẻm nhỏ, bên cạnh đột nhiên xuất hiện một chiếc xe lao ra, Ôn Nham đang định né sang bên lại thấy cửa sau của chiếc xe bị người đẩy ra.
Còn chưa kịp phản ứng, cậu đã bị người đó kéo vào trong xe, "Oành" một tiếng, cửa xe đóng lại, nhanh chóng rời khỏi nơi hẻo lánh này.
Ôn Nham bị ném mạnh vào trong xe, đầu đυ.ng vào đệm ghế, không đau, nhưng có chút choáng váng.
“Chuột nhỏ, chúng ta lại gặp mặt.”
Ôn Nham sửng sốt một chút, từ từ ngẩng đầu, liền thấy Sở Hằng ngồi ở bên cạnh mình, một tay chống đầu, tay kia cọ cọ lên vết thương trên khóe miệng của hắn.
Dường như hắn đã bị đánh rất thảm, kiểu tóc được keo xịt tạo kiểu cố định cũng rối loạn hỏng bét, trên mặt đầy vết xanh vết tím, khóe miệng cũng bị đánh nứt ra, máu tươi không ngừng từ miệng vết thương ứa chảy.
Ôn Nham mừng thầm trong lòng, xem ra hiệu suất làm việc của Thẩm Sùng Niên rất cao, cậu vốn còn hơi sợ Thẩm Sùng Niên không lại gần được đám người phú nhị đại ác liệt này, kết quả chẳng những gần được, còn đánh rất lợi hại, cơ hồ đều có thể nhìn rõ chi chít vết thương trên mặt.
“Này." Hắn đột nhiên ghé sát vào, gần như muốn dán lên mặt Ôn Nham, Ôn Nham theo bản năng muốn lui về phía sau, lại bị đối phương đè cổ gáy lại.
“Cưng không phải đang cười nhạo anh đây chứ?”
Ôn Nham vội vã lắc đầu, "Tôi không có.”
Hắn vén tóc trêu chọc một hồi, khóe miệng gợi lên một nụ cười ý vị sâu xa, vỗ vỗ đầu cậu, sau đó dặn dò tài xế lái nhanh lên một chút.
Ôn Nham cảm thấy bất an, siết chặt lấy dây đeo cặp sách, cố lấy hết dũng khí ra hỏi, "Anh, anh… muốn đưa tôi đi đâu?”
Sở Hằng không nói lời nào, lại ngồi trở về vị trí ban đầu, nhìn chằm chằm ra ngoài cửa xe, khóe miệng thủy chung cong cong mỉm cười.
Trong lòng Ôn Nham sợ hãi, chẳng lẽ Sở Hằng đã phát hiện là mình sai Thẩm Sùng Niên đánh hắn ta sao? Nhưng hình như hắn ta cũng không quan tâm đến những vết thương trên người mà.
Đối phương không chủ động nhắc tới, Ôn Nham đương nhiên cũng không dại dột gì hỏi ra, chỉ là ngồi trong xe, bất an trong lòng càng lúc càng lớn, cho đến khi xe dừng lại ở dưới toà lầu một căn hộ cao cấp.
“Xuống xe.”
Sở Hằng nói xong, tự mình mở cửa xe ra trước, hắn bước nhanh xuống xe. Ôn Nham do dự một chút, cũng mau mau xuống theo.
Thật ra… Ôn Nham là muốn chạy, cậu cảm thấy sẽ chẳng có chuyện gì tốt đẹp khi Sở Hằng tự nhiên lại dẫn mình tới đây, nhưng tài xế còn chưa rời đi, nếu cứ cố tình một trọi hai thì kết quả có thể tưởng tượng được.
Sở Hằng kéo cánh tay Ôn Nham đi lên lầu, đến trước cửa căn hộ, hắn mở khóa vân tay rồi thẳng thừng ném Ôn Nham lên ghế sô pha.
Lần này, sức lực thật sự lớn, Ôn Nham bị ngã đến ong choáng cả đầu, cặp sách rơi trên mặt đất, cậu xoa xoa cái trán, đang muốn ngồi dậy thì lại bị một tay đối phương đè xuống.
Sở Hằng tuy đang cười, nhưng ẩn ẩn đã có dấu hiệu tức giận, con ngươi sâu thẳm khó lường đang nhìn về phía cậu, mấy giây sau, hắn giễu cợt cười một tiếng, ngả ngớn vỗ vỗ khuôn mặt cậu.
“Ôn Nham, cưng làm tốt lắm?”
Yếu hầu Ôn Nham lăn lộn, trên trán toát ra mồ hôi lạnh.
Sở Hằng biết hết rồi.
Hắn nghiêng đầu, con ngươi loé lên sự tàn khốc, "Đã dùng bao nhiêu tiền để Thẩm Sùng Niên giúp cưng? Hả?”
Tay Ôn Nham run lên, tim đập nhanh hơn, nhắm mắt trả lời, "Ba, ba ngàn.”
Cậu không nói sai, ngay từ đầu Thẩm Sùng Niên đã nói là 3000.
“3000......" Sở Hằng cười lạnh, "Xem ra, hắn ta thật sự rất thích em.”
Ôn Nham nghi hoặc nhìn lại, gặp phải ánh mắt ngoan lệ của Sở Hằng, lại sợ tới mức cúi đầu.
Hắn lại vỗ vỗ vào mặt Ôn Nham, ngón tay ve vãn vòng quanh viên lệ chí, Ôn Nham cảm thấy hơi ngứa, tránh sang bên cạnh một chút, lập tức đã bị hắn ta nắm cằm xoay lại.
“Cưng có biết, muốn mời Thẩm Sùng Niên, tối thiểu cần bao nhiêu không?” Sở Hằng không đợi Ôn Nham trả lời, liền mở miệng trước, "Một vạn.”
Ôn Nham thực sự choáng, không thể tin nhìn Sở Hằng.
Sở Hằng thấy cậu như vậy, sức lực xoa nhéo viên lệ chí càng lúc càng lớn, "Sao, không tin à?”
“Tôi......”
Sở Hằng thu bàn tay đang xoa nhéo viên lệ chí về, hắn đứng lên, hoạt động gân cốt, đưa lưng về phía cậu, không biết là đang tìm kiếm cái gì.