Xuyên Nhanh, Pháo Hôi Công Lược

Quyển 1 - Chương 8: Công Ba Nhất Kiến Chung Tình

Ôn Nham bị cơn đau lay tỉnh, thân thể của cậu đau nhức dữ dội, nhất là cái vị trí tế nhị không thể nói ra kia, hẳn là sưng thật rồi.

Cậu nghiêng đầu nhìn, Thẩm Sùng Niên vẫn đang an tĩnh ngủ say, dáng vẻ của hắn khi ngủ thoạt nhìn rất ngoan, hoàn toàn không có chút dáng vẻ điên cuồng của đêm qua.

Vừa nghĩ lại những việc hắn đã làm với mình đêm qua, cậu lại bắt đầu tức giận, người này là chưa từng ăn thịt hay sao? Giày vò cậu lâu như thế......

Nhưng thôi, nói thế nào thì cuộc giao dịch này coi như đã thành công, mặc dù bản thân cũng phải trả giá một ít đại giới.

Động tác của cậu thật nhẹ nhàng, rón rén nhặt lại từng mảnh quần áo rơi lả tả trên mặt đất mặc vào.

Kiểm tra điện thoại di động của Thẩm Sùng Niên không có mật mã, cậu liền chuyển hai ngàn đồng qua cho đối phương, sau đó liền không chút lưu luyến đi khỏi nơi này.

Chỉ là Ôn Nham đi quá nhanh, thẻ học sinh được nhét vào trong túi áo đã không cẩn thận rơi xuống đất, bản thân cậu cũng không phát hiện ra.

Ra khỏi khách sạn, Ôn Nham liền đi bộ về nhà, cũng may, hôm nay là thứ bảy, bằng không cậu cũng không có cách nào để đến trường trong tình trạng này.

Lúc đi ngang qua trường Trung học cơ sở số 2, ngay cạnh trường Trung cấp nghề, Ôn Nham đã không cẩn thận đυ.ng trúng một người.

Vốn đã chẳng có bao nhiêu khí lực, lại còn đυ.ng phải một người to con, thân thể Ôn Nham lập tức lảo đảo lui về phía sau vài bước, cậu ôm lấy bả vai, nhịn không được rên ra thành tiếng.

“Ngươi......”

“Xin lỗi, cậu không sao chứ?”

Hai người cùng đồng thanh lên tiếng, trong nháy mắt ngẩng đầu ấy, người đối diện vừa vặn bắt gặp được đôi mắt ướŧ áŧ của Ôn Nham.

Hắn như đang ngừng thở, chết ngây bất động tại chỗ, rõ ràng là đường phố rất ồn ào, huyên náo, lại chỉ có thể nghe thấy tiếng con tim của mình đập lên thình thịch.

Ôn Nham xoa xoa bên bả vai, khe khẽ lắc đầu, cậu cũng không muốn tiếp tục ở lại đây lâu hơn, thật sự chỉ muốn nhanh chóng về nhà nghỉ ngơi cho mau khoẻ.

“Này, mày đang nhìn cái gì đấy?”

Giang Dã bấy giờ mới kịp hồi thần, hắn phát hiện ra người nọ đã rời đi khá xa, đối mặt với sự nghi vấn của thằng bạn tốt cũng không trả lời quá rõ ràng.

“Chuột.”

“Hả? Sao lại là chuột?”

Giang Dã vẫn chăm chú nhìn về hướng đó, khóe miệng hắn cong lên, giương càng lúc càng cao.

“Tao nghĩ, tao yêu rồi.”

Trịnh Hạo: "? ? ? ?”