Xuyên Nhanh, Pháo Hôi Công Lược

Quyển 1 - Chương 4: Tìm Công Hai Đến Xử Lý Công Một

"Thưa cô."

Ôn Nham khàn khàn giọng, gõ cửa, vừa vặn đối diện với chủ nhiệm lớp.

Tiếng nói đột ngột của Ôn Nham lập tức hấp dẫn tầm mắt mọi người.

“Đây là làm sao vậy?”

Bởi vì Ôn Nham luôn là một học sinh ngoan có thành tích xuất sắc, cũng không gây chuyện bao giờ, đi học muộn lại càng chưa từng có, lần đầu tiên gặp phải tình huống này, chủ nhiệm lớp không hề trách cứ, thậm chí còn quan tâm hỏi thăm.

Đi tới gần mới thấy rõ, trạng thái của cậu dường như không được tốt, đôi mắt sưng lên, vừa nhìn liền biết là đã khóc, đồng phục học sinh rách nát, trước ngực được cậu dùng tay túm lại, khóe miệng cũng có chút nứt ra.

Vẻ mặt chủ nhiệm lớp trở nên nghiêm trọng, sau khi để lại một câu cho học sinh trong lớp, "Tiếp tục xem đề", liền kéo Ôn Nham đi tới góc hành lang.

Ngữ khí được thả chậm, cô quan tâm hỏi, "Ôn Nham, nói cho lão sư biết, có phải em đã bị bắt nạt rồi không? Đừng sợ, lão sư sẽ làm chủ cho em.”

Ôn Nham mím môi, lắc đầu nói, "Không có, không ai bắt nạt em cả.”

Vừa nhìn liền biết là không nói thật, cô cũng từng trải qua cái độ tuổi này, làm sao lại không hiểu rõ các tình huống của học sinh.

Nhưng nếu Ôn Nham đã không muốn nói, cô cũng không thể bắt ép, chỉ là muốn cẩn thận quan sát một chút, rốt cuộc là tên khốn nào đã khi dễ học sinh của cô.

Chẳng lẽ lại là mấy tên hỗn tiểu tử Lâm Uy kia?

“Lão sư, em trở về lớp được chưa ạ?”

Cô thở dài, "Trở về đi.”

Ôn Nham trở lại lớp, thanh âm líu ríu vừa rồi trong nháy mắt an tĩnh lại, nhìn bộ dạng này của Ôn Nham, vẻ mặt ai lấy cũng đều kinh ngạc.

Ôn học bá...... Đây là bị người khi dễ rồi?

Tuy nhiên, dựa theo tính cách lạnh lùng quái gở của Ôn Nham thường ngày, thật chẳng có ai dám đi tới trước mặt cậu hỏi thăm.

Ôn Nham trở lại chỗ ngồi của mình, cậu nhanh chóng mặc vào áo khoác đồng phục, giấu kín chiếc áo rách nát ở bên trong, đối với ánh mắt bạn cùng bàn thường xuyên ném tới, cũng không để ý tới.

Sau khi tan học, cậu về nhà, chờ cơm nước xong xuôi, mắt nhìn sắc trời bên ngoài liền thay vào một bộ quần áo khác, trực tiếp đi ngược hướng với trường học của mình.

Tại trường trung học dạy nghề Thành Nam, tốp năm tốp ba ở cửa kết bạn cùng đi vào cổng trường học, tiếng cười đùa ầm ĩ không dứt bên tai.

Ôn Nham đứng ở một bên, ngoại hình xuất sắc khiến nhiều người phải liên tục quay đầu nhìn lại, thỉnh thoảng cũng sẽ có nữ sinh đến bắt chuyện, nhưng cậu đều lạnh lùng cự tuyệt.

Có người rốt cục kiềm chế không được, hỏi cậu, "Soái ca, anh chắc không phải người của trường học này đúng chứ?”

“Ừ, tôi là tới tìm Thẩm Sùng Niên.”

Người nọ khẽ hít sâu một hơi, thật sự không nghĩ tới người này lại tới tìm Thẩm Sùng Niên.

Thẩm Sùng Niên á, cả trường học này nào có ai lại không biết hắn ta, không riêng gì trường dạy nghề Nam Thành, đến nhiều trường khác cũng đều biết đến tên tuổi của hắn ta, bởi vì hắn ta không giống như người thường, đích thị là một tên biếи ŧɦái.

Hắn ta thuộc top tay chân nổi tiếng, giao tiền làm việc, cho dù là sinh viên thì giá tiền cũng không hề rẻ hơn so với bọn xã hội.

Thủ đoạn của hắn ta tàn nhẫn, hoàn toàn không cho người ta con đường sống.

Nhưng hắn ta từ trước đến nay chỉ nhận tiền không nhận người, giá tiền cho ít, đến liếc mắt hắn ta cũng không thèm nhìn lấy một cái đã quay đầu rời đi.

Cây lớn thì đón gió to, không phải chưa có ai sau lưng tìm hắn ta gây sự, mà sự thật là những người đó đều bị hắn ta đánh cho rất thảm, nghe nói còn có người đã nhìn thấy hắn ta một mình đơn đấu với năm sáu kẻ, đánh cho bọn chúng đến bò cũng không dậy nổi, đã vậy còn vừa đánh vừa cười.

Mọi người đều gọi hắn ta là "kẻ điên".

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến ngay.

Ôn Nham vừa thấy người tới liền vội vàng chạy theo, bỏ lại người nọ dại ra tại chỗ.

Người được gọi tên, nghe thấy tiếng liền quay đầu lại, trong nháy mắt nhìn thấy hắn, Ôn Nham theo bản năng muốn ngừng thở.

Không có nguyên nhân nào khác, chỉ đơn giản là khí tức của đối phương quá mức cường đại.

Thẩm Sùng Niên lớn lên rất cao, ở trong đám người như hạc giữa bầy gà, cắt quả tóc đầu đinh, lông mày khá rậm, ánh mắt tràn ngập tà khí mị hoặc, khóe mắt còn có lưu một vết sẹo, sống mũi cao cao thẳng tắp, môi cũng rất mỏng.

“Chào anh, xin hỏi anh có phải là Thẩm Sùng Niên không?”

Thẩm Sùng Niên mặt không chút thay đổi, gật đầu, "Ừ.”

Ôn Nham siết chặt nắm tay, hít sâu vài hơi mới dám mở miệng nói, "Tôi muốn anh giúp tôi giáo huấn một người.”

“Tên.”

“Trường trung học số 1 Thành Bắc, Sở Hằng.”