Vóc dáng hắn rất cao, ít nhất cao hơn Ôn Nham một cái đầu, một tay đút túi, tay kia cầm cổ áo Ôn Nham, mắt cụp xuống, miệng hướng về phía Ôn Nham, nhẹ nhàng thở dốc.
Ôn Nham cảm thấy lỗ tai vô cùng ngứa ngáy, không khỏi rụt cổ lại, đổi lấy một tiếng cười khẽ của đối phương.
“Dám nói xấu anh đây sau lưng, nên trừng phạt cưng thế nào đây? Chuột nhỏ?”
“Tôi..." Ôn Nham khúm núm không nói nên lời.
“Thích Mộc Dao?”
Ôn Nham không trả lời, trong mắt hiện lên một tia căm hận, mím chặt môi.
Sở Hằng đương nhiên không bỏ qua cảm xúc vừa lóe lên của cậu, càng thấy chơi như vậy càng tốt.
Người trước mặt bắt đầu giãy giụa, muốn thoát khỏi tay hắn, khoảng cách quá gần, khiến cho bờ mông căng tròn đàn hồi của Ôn Nhan thỉnh thoảng đυ.ng tới tiểu huynh đệ của hắn.
Một lúc sau, chỗ bị cọ xát đã ngẩng lên.
"Ha, thật thú vị."
Hắn túm cổ áo cậu lôi vào sâu trong rừng cây, càng đi vào, Ôn Nham càng cảm thấy bất an, động tác giãy giụa cũng mạnh hơn.
Cậu sẽ không quên Sở Hằng là dạng người gì, phú nhị đại có thù tất báo, mới chuyển trường học không đến mấy ngày, bọn côn đồ trong trường đều đã đi theo sau gọi hắn là đại ca, người như vậy chắc chắn sẽ kéo cậu vào trong rừng cây hành hung cho mà xem.
“Shh, thành thật một chút.”
Sở Hằng vỗ mạnh vào mông Ôn Nham, "Ba" ra một tiếng, người bên cạnh lập tức ngây dại, hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn lại.
“Ngươi... " Ôn Nham ngước mắt trừng hắn ta, mặt mũi đỏ bừng bừng.
Bởi vì xấu hổ, ánh mắt cũng hồng hồng, như là sắp khóc đến nơi, tôn lên viên lệ chí nơi khóe mắt càng thêm đỏ sẫm.
Nhìn gương mặt này, Sở Hằng theo bản năng nuốt xuống một ngụm nước miếng, hắn sao hôm nay mới phát hiện, con chuột nhỏ này… lớn lên... Tú sắc khả xan như vậy.
Đây không phải là lần đầu hắn nhìn thấy Ôn Nham, dù sao người ta cũng là học bá lớn nhất, ảnh chụp dán đầy trong đại sảnh của tòa nhà dạy học, mỗi ngày đến trường đều có thể nhìn thấy.
Lần này bắt gặp đối phương nói xấu mình với bạn gái mới, cũng chỉ là cảm thấy thú vị mà thôi, cũng chẳng định làm gì Ôn Nham hết, nhưng hiện tại hắn... đột nhiên lại có ý tưởng khác.
“Uy chuột nhỏ ăn.”
Hắn buông bàn tay đang nắm cổ áo Ôn Nham ra, quay người vòng tay qua eo cậu, thời điểm đặt tay lên, trong đầu hắn chỉ có một suy nghĩ.
Mẹ kiếp, con mẹ nó thật gầy!
Eo nhỏ, mông lớn, khuôn mặt lại khiêu da^ʍ.
Hắn thật sự là đυ.ng phải bảo vật.
"Chuột nhỏ..." Thanh âm hắn khàn khàn, một tay khác nắm lấy tay Ôn Nham, ở trong lòng bàn tay xoa xoa vài cái, sau đó đem tay kia đặt ở hạ thân của hắn.
Ôn Nham theo bản năng muốn chạy, nói nhảm, còn chờ gì nữa không chạy, con mẹ nó đây là biếи ŧɦái!
Nhưng cậu là một mọt sách, mỗi ngày chỉ biết học tập, làm sao có thể so sánh với Sở Hằng tập thể hình này chứ.
Cậu chẳng những chạy không kịp, quần áo cũng bị xé rách, làn da trắng như tuyết cùng núʍ ѵú đều lộ ra trước mắt Sở Hằng.
Hai mắt Sở Hằng đều đỏ lên, ngực sữa kia là cặp bồ câu non tinh xảo, nhũ vυ' phấn nộn, theo hô hấp kịch liệt của đối phương mà phập phồng lên lên xuống xuống.
Sở Hằng không nói hai lời, trực tiếp đè đối phương lên thân cây, đối bộ ngực nhỏ nhấp nhô kia ngậm vào.
“A... " Ôn Nham nắm tóc đối phương đẩy ra, lại bị đầu lưỡi linh hoạt của hắn ta liếʍ đến mềm nhũn hai chân.
“Biến...... Biếи ŧɦái! Mau buông tôi ra!”
Sở Hằng chẳng những không buông ra, còn làm nó trầm trọng thêm, vừa hút vừa liếʍ vào núʍ ѵú, , thỉnh thoảng còn dùng cả hàm răng gặm cắn.
Chân Ôn Nham nhũn đến đứng không vững, trượt theo thân cây ngã xuống, Sở Hằng ôm cậu, lại xốc lên trên, đỡ lấy cái eo, rồi để cậu tựa vào người mình.
Thân thể Ôn Nham càng ngày càng mềm, lực phản kháng cũng yếu ớt nhỏ dần, trước ngực bị đối phương dùng sức mυ'ŧ, như là muốn ra được sữa.
Chẳng biết qua bao lâu, Ôn Nham mới cảm giác đối phương đã buông tha cho mình.
Nhưng chẳng để Ôn Nham cao hứng quá lâu, tiếng masat của vải vóc một trận vang lên, cậu bị người trước mặt ấn cong người xuống, một chân chống đỡ không nổi quỳ rạp trên mặt đất.
Miệng trực tiếp bị côn ŧᏂịŧ đỏ tím to lớn nhắm vào.
“Ngoan, liếʍ cho tốt.”