Trầm Luân

Chương 5: Tiếu Hàm cậu yêu đương với trẻ vị thành niên sao?

Tốc độ xe chậm lại, Tiếu Hàm vội vàng tự an ủi mình, làm người ta sợ chết khϊếp.

Sau khi hoàn hồn, cô lập tức trừng mắt nhìn Tiếu Lỗi: "Anh lên cơn gì vậy? Anh đang mang mạng sống quý báu của em ra đùa giỡn đấy!”

"Em đang trêu đùa với sự kiên nhẫn có hạn của anh đấy."

Tiếu Hàm ưỡn ngực: "Em làm sao? Có vấn đề gì với việc em dành chút thời gian để giải trí do học tập nặng nhọc? Hơn nữa em cũng không làm chuyện gì đáng xấu hổ!”

"Sau này anh lại gặp em ở quán bar thì sẽ chặt đứt chân em."

“Anh dám!”

"Em có thể thử xem."

“...... Không đi thì không đi.” Ngày mai cô sẽ đổi một quán khác.

Ngày hôm sau đi học, việc đầu tiên Tiếu Hàm xông vào lớp học chính là ôm lấy bạn cùng bàn.

Hứa Du Nhiên là bạn cùng bàn của Tiếu Hàm, không chỉ là bạn tốt mà còn là em gái của Hứa Kiêu bạn thân của Tiếu Lỗi.

"Du Du! Đoán xem tối qua mình đã tìm thấy gì!”

Hứa Du Nhiên suy nghĩ một chút nói: "Cậu phát hiện ra thẻ ngân hàng của anh Tiếu Lỗi?”

"Ai nha không phải! Cậu đề cập đến anh ấy làm gì, anh ấy làm sao có thể làm rơi thẻ ngân hàng để mình nhặt nó lên? Mình tìm được một anh chàng đẹp trai haha!”

Hứa Du Nhiên lấy bài tập ra, Tiếu Hàm cầm lấy rồi chép lại vào vở bài tập của mình.

"Cũng học ở trường chúng ta hả? Hình như không có ai ở gần nhà cậu mà..."

Tiếu Hàm cười ha ha: "Quán bar mà mình từng nhắc tới trước đây cậu còn nhớ không? Quán của anh Giang Triển mở, anh trai cậu cũng đã đến chỗ đó đấy.”

Hứa Du Nhiên gật gật đầu.

"Quán bar có một nhân viên phục vụ mới, đẹp trai trẻ tuổi, còn gọi mình là chị gái! Trời ơi, trái tim mình sắp tan ra rồi!”

"Tiếu Hàm cậu yêu đương với trẻ vị thành niên sao?"

Hai người ngẩng đầu nhìn, một thiếu niên cao lớn xoay bóng rổ đi vào.

Tiếu Hàm lập tức ôm vở bài tập của Hứa Du Nhiên vào trong ngực, hung tợn nói: "Đến trước được sử dụng trước! Chu Bác Dương cậu mà còn dám cướp vở bài tập thì bà đây sẽ đánh cậu răng rơi đầy đất!”

"Tối qua tôi đã làm bài tập về nhà rồi được không! Cậu nghĩ ai cũng không làm bài tập về nhà như mình sao?”

Tiếu Hàm không thèm để ý tới cậu ta, tiếp tục nói với Hứa Du Nhiên: "Cậu có muốn đi theo mình không? Ánh mắt của mình rất tốt, cậu có tin không?”

"Ánh mắt của cậu là gì?" Một cái đầu đột nhiên chen vào giữa hai người.

Tiếu Hàm ghét bỏ đẩy đầu Chu Bác Dương ra: "Đương nhiên là ánh mắt nhìn đàn ông! Tôi bảo người nào đẹp trai thì chưa từng sai!”

Chu Bác Dương ngồi ở đằng sau lập tức cười nhạo: "Bỏ đi, dáng vẻ anh Tiếu Lỗi đẹp như vậy thế mà lúc chưa gặp anh ấy, tôi và Du Du đều cho rằng dáng vẻ anh ấy là dưa vặn táo vẹo, vô cùng xấu xí.”

Hứa Du Nhiên tán thành gật gật đầu: “Khi đó cậu luôn nói anh trai khốn nạn của cậu vừa già vừa xấu, không chừng là ba cậu nhận nuôi, lại nói chỉ số thông minh không được cao, đưa về cô nhi viện sợ người ta không nhận..."

Chu Bác Dương tiếp: "Hai chúng tôi cho rằng cậu nói thật, cho đến khi thấy anh Tiếu Lỗi, mới biết được công phu bịa đặt của cậu thật sự là nói dối không chớp mắt!”

Tiếu Hàm im lặng hỏi: "Các cậu thế mà cảm thấy Tiếu Lỗi đẹp trai? Ở đâu? Bộ phận nào? Ánh mắt của hai người nhìn kiểu gì vậy.”

Hứa Du Nhiên và Chu Bác Dương liếc nhau rồi cùng lắc đầu, họ đoán không ra Tiếu Hàm cuối cùng đang đeo kính dày và màu như thế nào.