Trầm Luân

Chương 2: Vô liêm sỉ

Tiếu Hàm vừa nghe tính tình nóng nảy lập tức nổi lên: "Nói anh béo anh còn thở hổn hển đúng không? Em không chê anh làm em mất mặt cũng phải tính là em rộng lượng! Anh trai người ta tiêu tiền cho em gái cũng không chớp mắt, đến chỗ anh giống như vắt kem đánh răng vậy!

Tiếu Lỗi cười nhạo một tiếng: "Vậy em đi tìm người ta làm anh cho em đi, tìm được thì anh tự mình đưa em đi, tiền xăng nhớ tính cho anh."

Tiếu Hàm cảm thấy không thể hòa bình giảng đạo lý với tên này được, phải trở lại xã hội dã man mới được.

Sấm sét cũng không đuổi kịp kẻ bịt tai trộm chuông, cô đoạt lấy điện thoại di động trên bàn trà, định tự cung tự cấp.

Mới vừa mở mật mã lập tức nhìn thấy một đoạn ghi chép trò chuyện, còn có một ghi chép chuyển khoản, Tiếu Hàm mở ra.

Lập tức rống to về phía Tiếu Lỗi: "Anh đây là chuyển cho ai nhiều tiền như vậy! Đủ để em mua tám cái túi hàng hiệu rồi! Đối với người ngoài anh hào phóng như vậy, tại sao lại keo kiệt với em gái mình thế!"

Tiếu Lỗi bị rống đến mức xoa xoa lỗ tai, vươn cánh tay dài đoạt lại điện thoại di động.

Anh nhìn màn hình, lại liếc mắt nhìn Tiếu Hàm đang thở phì phò, cắt một tiếng: "Em có thể so với người ta sao? Tiêu tiền cho cô ấy còn có thể đổi chút chỗ tốt, tiêu tiền cho em thì có thể có gì?"

Tiếu Hàm không phục: "Có thể có chỗ tốt gì? Nói hai câu lời ngon tiếng ngọt dỗ đàn ông vui vẻ ai mà không biết chứ. Em có thể nói ba ngày ba đêm không lặp lại."

Tiếu Lỗi nhẹ nhàng nói một câu: "Người ta có thể ngủ với anh, ba ngày ba đêm đa dạng không lặp lại tư thế nào, em có thể sao?"

Tiếu Hàm nghẹn họng, hai tai hơi đỏ.

Nghẹn nửa ngày nghẹn ra ba chữ: "Vô, liêm, sỉ!"

Tiếu Lỗi ngâm nga hát đổi lại kênh vừa rồi, tiếp tục xem thi đấu quyền anh.

Tiếng Tiếu Hàm lật tạp chí ào ào vang lên, quấy nhiễu Tiếu Lỗi sắp không nghe thấy tiếng TV.

Ở lần thứ ba phải điều chỉnh lớn âm lượng, kết quả vào lần thứ tư sắp không nghe thấy, Tiếu Lỗi ngồi dậy: "Muốn bị đánh?"

Tiếu Hàm vẻ mặt vô tội: "Em còn không chê anh xem ti vi quấy rầy em đọc sách đâu."

Tiếu Lỗi bất lực đến mức không biết nói gì.

Anh đứng dậy lên lầu, trở về phòng xem quyền thi đấu.

Thành công đuổi Tiếu Lỗi đi, Tiếu Hàm cuối cùng cũng hạ hỏa một chút, vừa đặt tạp chí xuống thì mình cũng muốn về phòng, bỗng nhiên hai mắt tỏa sáng.

Trong khe hở sô pha, một chiếc điện thoại di động bị chủ nhân quên lãng đang nằm yên tĩnh.

Hoàn toàn không phí công phu đã bắt được!

Mệt thân cô khi nãy còn trái với lương tâm vuốt mông ngựa một trận.

Tiếu Hàm mặt không chút thay đổi cầm lấy điện thoại di động, không hề do dự mà chuyển một khoản tiền lớn.

Lúc này ở cầu thang truyền đến giọng nói: "Anh khuyên em không tự tìm chết."

Tiếu Hàm ngọt ngào cười: "Không phải em đang định đưa qua cho anh sao."

Một giây sau Tiếu Hàm nhét điện thoại vào tay Tiếu Lỗi, âm thanh nhắc nhở tin nhắn vang lên.

Tiếu Hàm cả kinh, chạy như bay về phòng khóa cửa lại, dựa lưng vào cửa vỗ ngực thuận khí cho mình.

Ngoài cửa truyền đến giọng Tiếu Lỗi: "Mẹ nó em rốt cuộc mua quần áo hay mua nhà?! Em có bản lĩnh thì đừng ra ngoài, ra ngoài anh đánh cho cha ruột em cũng không nhận ra!"

Tiền đã tới tay, Tiếu Hàm đánh bạo mắng lại anh: "Không ra thì không ra!"

Mắt nhìn ban công, thành thạo tính toán lộ trình đi học ngày mai.

Sáng sớm hôm sau là bảo mẫu gọi cô dậy.

Tiếu Hàm sống chết không mở cửa, hướng về phía ngoài cửa hỏi Tiếu Lỗi có ở đó hay không.

Dì Hướng ở ngoài cửa cười cô: "Sợ anh trai cũng đừng chọc anh ấy. Rạng sáng cậu ấy đã ra ngoài, hình như là có việc gấp. Mau ra ngoài đi, nếu không sẽ muộn học."

Lúc này Tiếu Hàm mới yên tâm lớn mật xuống lầu ăn điểm tâm.

Ngày hôm sau Tiếu Lỗi không về nhà, Tiếu Hàm căn bản không quan tâm những thứ này.

Vui vẻ chờ quần áo mới xinh đẹp đưa đến cửa là được rồi.