Lúc này, người giúp việc tinh mắt nhanh chóng bưng bữa trưa sớm ra cho Lâm Khâm gồm có bít tết ngon miệng, cá chiên giòn, tôm tách lưng, canh sốt nấm kem... Ừm, chỉ cần ngửi mùi vị thôi là đã biết do đầu bếp năm sao làm rồi.
Lâm Khâm híp mắt cười với người giúp việc làm lộ ra là hai lúm đồng tiền đáng yêu bên khóe miệng: "Cảm ơn.”
Lần này không chỉ có người giúp việc mà ngay cả Bùi Hình Chi cũng ngẩng đầu lên từ giữa tờ báo, ánh mắt khác thường nhìn về phía cô.
Hệ thống: "Nguyên chủ là người điêu ngoa tùy hứng, lúc mới vào nhà họ Bùi, ngày đầu tiên cô ấy đã tự coi mình là nữ chủ nhân nhà họ Bùi mà trách móc người giúp việc, đánh mắng chó, soi mói này kia khiến cho suốt một tháng qua tất cả mọi người trong nhà đều chán ghét cô ấy.”
Lâm Khâm ở trong đầu "Ồ" một tiếng, cô cũng không để ý tới mấy ánh mắt khác thường trong phòng khách, chỉ vui sướиɠ hưởng thụ bữa trưa của mình. Lúc cô làm đạo diễn thì mỗi ngày ở trường quay đều có mấy trăm người chờ cô ra lệnh. Từ lâu cô đã quen với việc bị người khác nhìn chằm chằm.
"Anh, tối hôm qua anh ngủ thế nào?" Bùi Thụ bất thình lình hỏi một câu.
Động tác của Bùi Hình Chi dừng lại, sau đó chỉ nghe anh "ừm" một tiếng không rõ ràng.
Tiếp sau đó hai anh em này cũng không còn gì để nói, trong phút chốc phòng khách chỉ còn lại âm thanh Lâm Khâm thỏa mãn ăn cơm.
Đến khi Lâm Khâm ăn đủ rồi mới ngẩng đầu lên thì lại phát hiện Bùi Thụ và người giúp việc đều không thấy đâu. Lúc này trong phòng khách to lớn như vậy chỉ còn lại hai người Bùi Hình Chi và cô.
Hệ thống: "Bùi Thụ bị người giúp việc đẩy ra ngoài đi dạo rồi.”
"À."
Bùi Hình Chi vẫn ngồi trên sô pha như cũ, mặt mày anh lạnh như băng nhìn cô, ánh mắt dưới cặp kính trơn đen trở nên sâu thẳm không thấy đáy: "Tôi mặc kệ cô tiếp cận Bùi Thụ với mục đích gì còn những loại chuyện giống như tối hôm qua là lần cuối cùng. Nếu cô lại làm ra hành động vượt quá giới hạn thì tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu.”
Lúc này, Lâm Khâm đang đi tới đi lui trong phòng khách để tiêu thực. Nghe vậy thì cô dừng bước, tiến lại gần bên cạnh Bùi Hình Chi: "À, vậy phải làm thế nào thì anh mới tha cho tôi?”
Lẽ ra anh nên cảm thấy chán ghét nhưng trong khoảnh khắc kia Bùi Hình Chi đột nhiên ngửi thấy hương thơm nhàn nhạt giống như mùi hoa hồng trên người cô.
Dường như anh đã từng ngửi thấy ở đâu đó.
Mà trong lúc đó, Bùi Hình Chi bỗng nhiên nhìn thấy một vết hôn bị che ở sau tai Lâm Khâm.
Nho nhỏ, màu tím đậm, rõ ràng là do bị người ta hôn mυ'ŧ nhiều lần nên mới có thể lưu lại dấu vết.
Trong đầu anh không khỏi vang lên một giọng nói: đó là do Bùi Thụ lưu lại.
Đúng lúc này, trong phòng khách vang lên giọng nói tươi sáng của Bùi Thụ: "Anh? Hai người đang làm gì vậy?”