Tôi Sống Sót Bằng Cách Cưỡng Bức Nam Chính

Chương 10

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ của người đàn ông vừa đặc vừa sền sệt tràn đầy trong bụng Lâm Khâm. Lúc anh rời khỏi, tϊиɧ ɖϊ©h͙ trộn lẫn hoa dịch của cô lập tức chảy ra làm một mảng lớn mặt bàn gỗ lim cũng trở nên ướŧ áŧ.

Lâm Khâm vẫn quỳ gối trên mặt bàn như cũ, mông cô nhô cao, anh còn có thể nhìn thấy hoa tâm tủi thân sưng đỏ, lúc thì hé mở lúc thì co rụt lại, thoạt nhìn thật sự là đã bị làm đến thảm.

Cả người Lâm Khâm cuộn lại ở đó, bộ ngực trắng như tuyết phập phồng mãnh liệt. Đến khi cô cho rằng rốt cục đêm nay đã có thể kết thúc thì không ngờ, một giây sau, thân thể cô chợt bay lên trời.

"Anh..."

Bùi Hình Chi vừa đi vừa ôm ngang cô, anh đi tới dưới cửa sổ sát đất rộng lớn trong thư phòng.

Lúc này, ở bên ngoài là toàn bộ khung cảnh về đêm của thành phố A hiện lên trước mắt.

Mà phía sau cửa sổ, Bùi Hình Chi đang đùa nghịch thân thể đã sớm xụi lơ của Lâm Khâm, sau đó lại ép cô đưa lưng về phía anh, ở bên cửa sổ bày ra tư thế quỳ.

Trên mặt đất trải thảm cashmere rất dày, Lâm Khâm cảm giác hai bên đầu gối của mình như đang bị chìm trong bông. Nhưng mà điều này không đúng! Rất không thích hợp!

"Anh muốn làm gì... A!"

Bàn tay rắn chắc đưa vào giữa hai chân cô, dùng sức tách hai chân ra. Ngay sau đó, toàn bộ nửa dưới của người đàn ông chen vào. Cùng lúc đó, một đồ vật to lớn khiến cô dục tiên dục tử lại chống lên đầy nguy hiểm...

"Không không không không... Đừng..." Cô cố gắng giãy dụa nhưng lại đột nhiên phát hiện ở tư thế này, cô hoàn toàn không có biện pháp giãy giụa! Hai tay cũng bị bàn tay to lớn của người đàn ông giữ chặt, ấn vào cửa sổ thủy tinh trong suốt.

Người đàn ông vùi đầu vào cổ cô khẽ ngửi, ở dưới thân, qυყ đầυ khổng lồ ngâm trong tϊиɧ ɖϊ©h͙ và hoa dịch vẫn còn nóng hổi vội vã đẩy hoa tâm ra...

"Không cần..." Thân thể trắng nõn của Lâm Khâm không khống chế được mà run rẩy.

Chính vào lúc này.

"Cốc cốc cốc" Cửa thư phòng đột nhiên bị người gõ.

Ngay sau đó là giọng nói trong trẻo của Bùi Thụ truyền đến: "Anh..."

Lâm Khâm ở dưới cửa sổ sát đất mở to hai mắt yếu ớt, bởi vì trong giây phút Bùi Thụ gọi một tiếng "Anh", Bùi Hình Chi đã hung hãn ưỡn người tiến vào thân thể của cô từ phía sau.

“Ưʍ... Ưʍ..." Côn ŧᏂịŧ một đường ma sát vào vách tường mẫn cảm ở bên trong, sau đó tiến thẳng đến hoa tâm. Hai chân cô mở to, mông cong về phía sau, kẹp lấy phần eo của người đàn ông, cô bất lực để anh từng chút từng chút một va chạm thật sâu vào trong.

Cô gần như quỳ không nổi, cả người lại bị anh đẩy lên một cái nhưng một khi thân thể rơi xuống, hoa tâm sẽ giống như ngồi toàn bộ lên trên côn ŧᏂịŧ của anh...

Bùi Hình Chi đột nhiên cảm giác được qυყ đầυ ở bên trong thân thể cô có một đợt ẩm ướt nóng ẩm, nó bị cô bất thình lình phun nước tưới lên.

Anh phát ra tiếng cười vừa vui vẻ vừa trầm thấp, ngay sau đó một bàn tay to lớn di chuyển xuống dưới, lướt qua vùng ngực trước của cô mà xoa bóp một bên vυ'. Bàn tay to xoa, bóp, bắt lấy, nắm chặt, anh gần như muốn chơi hỏng cả hai vυ'!

"Ưʍ... Đau..." Cô không dám phát ra thanh âm quá lớn, sợ bị Bùi Thụ ở ngoài cửa hay cũng chính là người bạn trai trên danh nghĩa của cô nghe thấy.

Bùi Hình Chi dường như biết cô đang suy nghĩ cái gì, anh ưỡn thắt lưng rắn chắc của mình, cho dù là va chạm dưới thân hay là động tác trên tay cũng lập tức trở nên ngày càng mãnh liệt.

"Ưm ưʍ... Đừng... Ưʍ... Tôi không thể chịu đựng được... A..."