Tôi Sống Sót Bằng Cách Cưỡng Bức Nam Chính

Chương 8

Lâm Khâm cố gắng giãy dụa, bàn tay to lớn của người đàn ông lại vươn xuống, một tay nâng mông cô, mạnh mẽ đè cô về phía mình. Anh hận không thể đem cả bao tinh hoàn ở dưới thân chen vào trong thân thể cô.

Hai cái miệng nhỏ nhắn trên dưới đồng thời bị chiếm cứ, Lâm Khâm bị thao đến mức tê dại cả eo, bụng trướng lên khiến cô chỉ có thể phát ra những tiếng "ưm ưm" yếu ớt.

Không biết có phải là do bộ dáng này của cô càng gợi lên du͙© vọиɠ xâm phạm của người đàn ông hay không mà Bùi Hình Chi nhấc thắt lưng lên, đâm nặng từng chút từng chút một, sau đó lại đâm vào càng ngày càng sâu.

Cuối cùng, dưới hàng chục lần điên cuồng đâm xuống, Lâm Khâm chỉ cảm thấy trong đầu đột nhiên hiện lên một luồng ánh sáng trắng, hoa dịch dưới thân phun ra cuồn cuộn, cô bị người đàn ông nâng mông, lập tức đạt đến cao trào.

Hai mắt Lâm Khâm thất thần mà tựa vào lưng ghế, cả người cô xụi lơ, cảm nhận côn ŧᏂịŧ vẫn còn cứng rắn của người đàn ông từ trong người cô chậm rãi lui ra ngoài.

Một dòng hoa dịch lập tức chảy ra, tưới ướt mông thịt Lâm Khâm, rất nhanh sau đó lại chảy xuống theo gốc đùi trắng nõn.

Mắt Bùi Hình Chi cũng nhìn chằm chằm vào bắp đùi ướt đẫm của cô, vẻ mặt dường như có điều suy nghĩ.

Đúng lúc này, điện thoại di động trên bàn lại rung lên "brừm brừm" một lần nữa.

Bùi Hình Chi nhìn chiếc điện thoại di động kia một cái, ngay sau đó anh giơ tay lên, làm nó rơi xuống đất.

Trong đầu Lâm Khâm lập tức vang lên tiếng chuông báo động, cô đột nhiên có dự cảm rất không tốt, giãy dụa muốn ngồi dậy: "Anh... A!" Cô kinh hãi kêu một tiếng, cô đã bị Bùi Hình Chi ôm ngồi trên bàn làm việc bằng gỗ lim quý giá.

Chiếc bàn làm việc này trị giá ngàn vạn, nó là do Bùi Hình Chi mua được từ một phòng đấu giá tư nhân vào một năm nào đó. Từ trước đến nay anh đã ở trên chiếc bàn này tiến hành những cuộc họp hội nghị cấp cao của tập đoàn, ký những hợp đồng trị giá hàng trăm triệu, soạn thảo những thương vụ thu mua xuyên quốc gia... Nhưng mà giờ phút này, anh lại đang đẩy ngã Lâm Khâm lên chiếc bàn quý giá, kéo hai chân cô ra, một lần nữa cắm chính mình vào trong.

"A..." Lâm Khâm bị anh đâm đến muốn sống muốn chết. Trong nháy mắt, khi cô đối diện với ánh mắt nồng đậm sắc dục của người đàn ông thì cô đã biết, một đêm này còn lâu mới kết thúc...

Lâm Khâm nằm trên mặt bàn, thân thể trắng như tuyết, trên mặt bàn gỗ lim là hai bầu vυ' non nớt bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ bởi sự ra vào như được gắn môtơ điện của người đàn ông, sau đó chúng lại tạo thành sóng thịt nhấp nhô lên xuống.

Đẹp quá!

Người đàn ông không kiềm chế được mà vùi đầu, nắm lấy vυ' của cô, sau đó dùng sức mυ'ŧ. Đầu lưỡi nóng bỏng của anh cọ xát qua hai đầṳ ѵú màu đỏ thẫm đang nhô lên, trằn trọc vừa liếʍ vừa cắn.

"A... A... Đừng... Không cần như vậy..."

Người đàn ông đang ở trong du͙© vọиɠ sâu thẳm làm sao còn có thể nghe lời cô?

Vật khổng lồ từng chút từng chút một cắm vào trong hoa tâm của cô, mỗi một lần đi vào đều cọ qua điểm G mẫn cảm, kéo theo từng cơn tê dại. Thật ra sau đợt cao trào, Lâm Khâm đã không còn chút sức lực nào nhưng dưới sự đâm chọc từng chút một của anh lại không khắc chế được mà phát ra từng tiếng rêи ɾỉ mềm mại.

Càng đáng ghét hơn là, anh còn hứng thú đặt bàn tay ở phần bụng ướt đẫm mồ hôi của cô để cảm thụ độ cong khi đồ vật to lớn nhô lên liên tiếp trong thân thể cô! Động tác này của anh đã làm cho bụng Lâm Khâm càng thêm chua xót, thậm chí cô còn có cảm giác muốn đi tiểu!

"Ư... Đừng... Đừng... Nhẹ một chút... Anh lấy nó ra đi... A..."