Sau khi đã yên vị trên xe của Minh Huy, Tiểu My im lặng chẳng nói lời nào.
"Sao thế. Lúc nãy cô ngầu lắm sao bây giờ vẻ mặt lại như vậy?"_Minh Huy vừa lái xe vừa nói chuyện cùng Tiểu My.
"Anh nhìn thấy hết rồi à."_Tiểu My lạnh lùng nói
"Nếu mà tôi bỏ lỡ thì quá đáng tiếc rồi"_vừa nói Minh Huy vừa mỉm cười nhìn Tiểu My
"Bây giờ tôi đang rất xấu hổ nên anh đừng nói chuyện với tôi được không?"_vừa nói Tiểu My xoay mặt phía cửa kính.
"Tại sao phải xấu hổ, cô như vừa nãy cực kỳ ngầu luôn. Người xấu hổ phải là cái tên đó mới đúng, cô đâu có gì phải xấu hổ."_Minh Huy nhẹ nhàng nói.
"Anh nghĩ vậy thật sao? Anh không quan tâm tới tôi là một đứa con gái ngu ngốc sao? Bị cằm sừng mà cũng không biết."_Tiểu My nhìn Minh Huy cười nhẹ.
"Tôi quan tâm cô hơn là những thứ đó. Tôi đã từng nói cô cười rất xinh đúng không? Tôi chỉ quan tâm làm sao để mỗi ngày cô luôn vui vẻ và cười thật nhiều thôi."
Tiểu My tròn mặt nhìn Minh Huy với vẻ mặt kinh ngạc.
"Nhưng điều tôi quan tâm bây giờ là...."_Minh Huy ngừng lại một giây.
"Là tôi rất đói."_Minh Huy cười tít mắt với Tiểu My
Tiểu My bật cười với những gì mà Minh Huy đang làm.
"Hay là chúng ta đến quán vằn thánh lần trước đi, tôi khá thích quán đó."_vừa nói Tiểu My vừa mỉm cười.
"Cuối cùng thì cô cũng đã chịu cười rồi. Được thôi cô muốn ăn gì ở đâu tôi cũng sẽ đưa cô đi."_Minh Huy vui vẻ trả lời.
Trời bắt đầu vào thu với tiết trời se lạnh. Gió thoang thoảng thổi, bức rèm cửa bay bay nhè nhẹ. Diệp Anh và Hy Vấn đang ngồi trên sofa cùng nhâm nhi ly rượu vang đỏ.
"Cậu sắp xếp ổn cả rồi chứ?"_Diệp Anh vừa nói vừa uống một ngụm rượu.
"Câu yên tâm, đám phóng viên đó mình đã giúp cậu sắp xếp hết rồi, tiếp theo chúng ta sẽ làm theo kế hoạch như đã bàn là được rồi."_vừa nói Hy Vân cũng nhâm nhi ly rượu.
"Lần này nhất định mình sẽ cho cô ấy thân bại danh liệt, dám cướp anh Phong của mình thì cô ta cũng không sống yên được đâu."_vừa nói Diệp Anh vừa nắm chặt tay lại
Hy Vấn nhìn Diệp Anh không dám nói gì, có lẽ vì thích, vì yêu nhiêu quá nên Hy Vấn bất chấp đúng sai chỉ vì Diệp Anh. Đôi lúc Hy Vấn cũng biết chuyện mình làm nó rất sai nhưng giữa chuyện đúng sai và hạnh phúc của Diệp Anh thì Hy Vấn vẫn đứng về phía Diệp Anh vô điều kiện. Trời cũng khuya, Diệp Anh và Hy Vấn cũng ngủ thϊếp đi.
NĂM 2018.
Tiết trời đã vào thu. Bầu trời trong xanh và cao vời vợi. Nắng dịu nhẹ trải dài. Mùa thu vàng mênh mang: màu vàng giòn tan của những tia nắng ban trưa, màu vàng nâu của những chiếc lá héo úa rơi đầy trên đường phố và mùa này cũng được gọi là mùa cưới.
Hôm nay là ngày cưới của Khả Hân và Vũ Phong. Tiệc cưới được tổ chức tại một khách sạn tuy đơn giản nhưng cực kỳ ấm ấp. Do tổ chức đơn giản nên quang khách cũng là những người thân quen của cả hai. Khả Hân xinh đẹp trong bộ váy cưới đang trong niềm hạnh phúc và chờ đợi vào lễ đường thì tiếng gõ cửa làm cô bất ngờ.
"Anh đấy à"_cô vui vẻ mỉm cười
Anh cùng Diệp Anh bước vào phòng.
"Có cả Diệp Anh nữa à"
"Em chào chị. Hôm nay chị xinh thật đấy."_Diệp Anh cố gắng khen cô
"Chị cảm ơn em"
"Vợ ơi, anh hối hận rồi."_Vũ Phong nhìn cô một lúc rồi bỗng cất giọng
"Hối hận?"_cô bất ngờ câu nói của anh
"Hối hận vì đã không cầu hôn em sớm hơn."
"Diệp Anh còn ở đây, anh không sợ em nó cười cho à."_cô ngượng ngùng
"Có gì mà phải sợ, Diệp Anh còn mừng cho em là đằng khác, đúng không Diệp Anh."_vừa nói anh quay sang Diệp Anh.
"Vâng...vâng ạ"_giọng Diệp Anh hơi nghẹn
"Anh đừng có mà trêu con bé nữa. Mà Vũ Uyên đâu rồi ạ? Anh có thấy con bé không?"_cô nhẹ nhàng hỏi anh.
"Con bé đang đón khách cùng ba."
"Vậy sao anh còn ở đây."_cô ngạc nhiên hỏi
"Thì anh đến ngắm vợ anh"_anh nói đùa cùng cô
"Không đùa nữa anh ra ngoài tiếp khách đi, được không?"_cô nói với vẻ mặt nghiêm túc.
"Tuân lệnh bà xã"_anh dỗ cô khi thấy vẻ mặt cô nghiêm lại
"Vậy em ở đây cùng cô ấy nhé. Anh đi trước"_anh quay sanh Diệp Anh
"Vâng ạ. Anh cứ lo việc của anh đi, em sẽ ở đây với chị ấy ạ"_Diệp Anh nhẹ nhàng trả lời
Sau khi Vũ Phong rời đi, sắc mặt Diệp Anh liền thay đổi nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống, cô thấy vẻ mặt Diệp Anh không ổn liền quan tâm hỏi:
"Diệp Anh! Em sao thế, em ốm à?"_cô quan tâm Diệp Anh
"Chúng tôi là thanh mai trúc mã, hai gia đình là hàng xóm của nhau cô tưởng, cô mạnh hơn tình cảm hơn hai mươi năm giữa tôi và Vũ Phong sao?”_Diệp Anh trừng mắt nhìn cô.
Thái độ của Diệp Anh khiến cô bất ngờ.
"Em nói gì vậy?". TruyenHD
“Hôm nay tôi chính thức cho cô biết, tôi yêu Vũ Phong, nhưng tôi không muốn yêu thầm nữa. Tôi không cho phép cô cướp anh Phong khỏi tay tôi."_nói xong Diệp Anh bỏ ra ngoài không thèm để ý đến cô.
Một mình trong phòng chờ cô cứ nghĩ mãi về những lời Diệp Anh nói. Thì ra Diệp Anh yêu thầm anh lâu như vậy rồi bỗng tâm trạng của cô bất an hẳn ra, cảm giác của coi như sắp có chuyện không hay xảy ra.
Sau khi rời phòng chờ dành cho cô dâu, Hy Vấn đã đợi sẵn Diệp Anh ở thang bộ khách sạn. Thấy đôi mắt rưng rưng nước mắt của Diệp Anh, Hy Vấn cảm thấy vô cùng đau lòng mà ôm lấy Diệp Anh.
"Cậu sao thế? Sắc mặt cậu không được tốt"_Hy Vấn quan tâm Diệp Anh.
"Mình không sao, cậu đã sắp xếp xong hết chưa?"_Diệp Anh vào vấn đề chính
"Yên tâm đi, mình sắp xếp xong cả rồi, đèn sân khấu cũng đã sắp đặt xong, khi cô ta lên trình diễn ca khúc mà cô ta định tặng anh Phong thì mình sẽ cho người làm rơi đừn đó xuống. Cô ta nếu thoát chết được thì sống cũng không bằng chết đâu, mình sẽ xoá sạch mọi chứng cứ cùng lắm đó chỉ được coi là tai nạn thôi. Cậu yên tâm anh Phong nhất định sẽ là của cậu."_Hy Vân nhẹ nhàng nói
"Cảm ơn cậu, nếu như thành công mình không bao giờ quên ơn câu đâu."_Diệp Anh ôm chầm lấy Hy Vấn.
"Ta không ngờ con là đứa xấu xa như vậy."_một giọng nói trầm ấm vang lên khiến Diệp Anh giật mình.
"Bác...bác...bác Phương. Tại...tại...tại sao bác lại ở đây."_Diệp Anh ấp úng
"Nếu thang máy không gặp vấn đề, ta sẽ không ở đây mà không ở đây thì sao có thể biết được cái kế hoạch hoàn hảo của con. Ta thất vọng về con lắm."_vừa nói Vũ Phương vừa rời khỏi đó thì bị Diệp Anh và Hy Vấn kéo lại.
"Bác Phương, bác Phương chuyện là do con làm không liên quan đến Diệp Anh."_Hy Vấn giải thích
"Cô im đi, cô không có tư cách nói chuyện với tôi, tôi sẽ cho mọi người biết việc làm của cả hai."_vừa nói Vũ Phương vừa hất tay cả hai ra
Diệp Anh vội chạy lên cản đường, vội vàng giải thích:
"Bác Phương, bác nghe con nói. Con làm vậy chỉ vì con yêu anh Phong nhiều quá thôi. Con biết lỗi rồi con sẽ lập tức cho ngừng lại ngay, bác đừng cho anh Phong và ba mẹ con biết."_Diệp Anh kéo tay Vũ Phương.
"Yêu sao? Con yêu nó mà lại làm hại người khác, làm hại nhười mà nó yêu, con quá ích kỷ rồi. Ta luôn nghĩ con là đứa bé ngoan, hiểu chuyện và lương thiện chả bù cho Vũ Uyên nhà ta nhưng bây giờ ta nghĩ lời con bé nói đúng con thật đáng sợ ít ra Vũ Uyên nhà ta lương thiện hơn con."_nói xong Vũ Phương bỏ đi
Hy Vấn và Diệp Anh chạy theo giành co một lúc thì bỗng Vũ Phương trượt chận ngã xuống cầu thang. Hy Vấn và Diệp Anh hoàng hồn lại thì Vũ Phương đã té xuống cầu thang, đến gần kiểm tra thì Vũ Phương đầu chảy máu bê bếch, nhịp thở bắt đầu nhanh hơn.
"Cứu... ta"_giọng Vũ Phương thều thào.
Hy Vấn vội lấy điện thoại định gọi cấp cứu thì bị Diệp Anh ngăn lại.
"Cậu làm gì vậy, để mình gọi cấp cứu"_Hy Vấn vội lấy lại điện thoại
"Không được gọi. Nếu gọi cấp cứu thì ông ta sẽ nói hết cho anh Phong biết thì sao. Mình không muốn mất anh Phong."
"Vậy cậu định để bác ấy chết ở đây sao?"_Hy Vân căng thẳng.
"Xin lỗi bác, con biết bác rất thương con nhưng con không thể mất anh Phong được. Coi như hôm nay bác không may mắn."_nói xong Diệp Anh vội kéo tay Hy Vấn ra khỏi cầu thang bộ.
"Cứu..ta... Diệp....Anh..."_tiếng kêu cứu thều thào của Vũ Phương.
RẦM
"KHÔNG PHẢI, ĐỪNG MÀ"_Diệp Anh bật ngồi dậy mồ hôi nhễ nhại. Trời đang mưa kèm sấm chớp
"Cậu sao vậy?"_Hy Vấn chạy đến lau mồ hôi cho Diệp Anh
"Mình mơ thấy ác mộng, là...là chuyện của ba anh Phong."_Diệp Anh thều thào nói
"Không sao có mình đây, đừng sợ, chỉ là ác mộng thôi. Ông ta không làm được gì cậu nữa đâu. Ngoan uống cốc nước ấm rồi ngủ tiêpa nhé mình ở đây với cậu"_Hy Vấn trấn an Diệp Anh.
Diệp Anh ngoan ngoãn nghe theo. Mưa ngày một nặng hạt hơn giống như tâm trạng của Hy Vấn, dù bản thân thấy có lỗi nhưng vẫn chọn cách làm sai cùng Diệp Anh.