Đến Cuối Cùng Người Đó Vẫn Là Em

Chương 18: Vũ Uyên trở về

An Lâm Resort

Sau khi buổi họp kết thúc Diệp Anh đã đợi sẵn ở phòng Vũ Phong.

"Thưa sếp, cô Diệp Anh đang đợi anh ở phòng làm việc ạ"_Henry báo cáo

Khả Hân nghe được nhưng vờ không nghe thấy thấy vui vẻ nói:

"Vậy chúng ta cứ làm như kế hoạch đã quyết định nhé!"_ vừa nói coi vừa kéo tay Tiểu My rời khỏi đó.

"Cô ấy đến rìm tộ có việc gì?"_anh lườm Henry

"Cô ấy bảo có việc cần trực tiếp gặp anh để nói"

"Đi thôi"

Vừa bước vào phòng anh đã nhìn thấy Diệp Anh, anh lạnh lùng bước về bàn làm việc của mình.

"Anh họp xong rồi à?"_ Diệp Anh cố tỏ ra vui vẻ hỏi.

"Em tìm anh có việc gì?"_anh lạnh lùng hỏi

"Chỉ là em nghe nói anh dạo này làm việc vất vả nên tiện thể mang đồ ăn sáng đến cho anh thôi ạ."

"Cảm ơn em. Nhưng anh đã ăn rồi, em mang về đi"_anh vẫn nói chuyện nhưng vẫn chăm chua xem tài liệu không chú ya tới Diệp Anh

Diệp Anh nhìn anh một lúc rồi lên tiếng

"Em muốn xin lỗi chuyện hôm trước, do em kích động, em xin lỗi"_vừa nói Diệp Anh vừa cuối đầu

"Nếu không có việc gì nữa thì em có thể đi, anh còn nhiều việc phải làm không đón tiếp em được đâu."

Diệp Anh lặng lẽ rời đi thì bị anh gọi lại.

"Khoan đã! Em mang đồ của em đi giúp anh"_vừa nói anh vừa đưa túi đồ ăn cho Diệp Anh

Diệp Anh giận dỗi rời đi. Trên đường đi Diệp Anh bắt gặp hình dáng khá quen thuộc, nhìn kỹ hơn thì xác định đó chính là Khả Hân, Diệp Anh tức giận xông vào phòng làm việc của cô.

"Lâu rồi không gặp. Có vẻ như chị vẫm sống rất tốt nhỉ?"

Bị giọng nói Diệp Anh làm cô và Tiểu My giật mình.

"Cô là ai? Đây là phòng làm việc của chúng tôi, mời cô ra ngoài giúp nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ."_Tiểu My lên tiếng.

"Tôi là ai không liên quan tới cô, đừng có mà lo chuyện bao đồng. Người tôi muốn gặp là cô ta kia kìa."_vừa nói Diệp Anh vừa hướng anh mắt đến Khả Hân.

" Tôi chả có gì phải nói với cô cả, mời cô đi cho"

"Nói chuyện đi."_Diệp Anh yêu cầu

"Tôi không có thời gian để nói chuyện với cô, mời cô đi cho"

"Hay là cô sợ tôi phanh phui quá khứ đen tối của cô ngay tại đây"_Diệp Anh hù doạ cô

"Cô....cô muốn nói chuyện đúng không? Được thôi"

"Tiểu My chị sẽ ra mgoaif một chút những việc chị đã yêu cầu em làm giúp chị, tí nữa chị sẽ quay lại."_cô dặn dò Tiểu My.

"Có cần em đi cùng chị không?_Tiểu My lo lắng nhưng vẫn lườm mắt Diệp Anh

"Không sao. Chị xử lý được."

Nói rồi cô và Diệp Anh cùng đi ra ngoài để lại Tiểu My ở lại với tâm trạnh lo lắng. Vừa lúc đó có tiếng gõ cửa, bước vào là Minh Huy

"Anh đến đây coa việc gì"

"Tôi đến tìm bọn cô có chút việc. Nhưng sao tôi nhìn thấy cô Cindy đi cùng Diệp Anh vậy. Bọn họ đi đâu vậy?"_Minh Huy thắc mắc

"Anh biết cái con nhỏ đoa hã?"_Tiểu My bực tức

"Biết...biết chứ? Mà cô ấy đã làm gì coi mà cô tức giận vậy."

"Cô ta đột nhiên vào phòng làm việc của chúng tôi rồi làm ầm lên đòi nói chuyện với chị Cindy, cô ta tưởng cô ta là bà chủ chắc?"_Tiểu My nóng giận

"Xem ra lúc cô tức giận cũng đáng yêu lắm"_vừa nhìn Tiểu My Minh Huy vừa mỉm cười

"Tồi không đùa"_vẻ mặt Tiêu My nghiêm túc

"Tôi nói thật mà có đùa đâu"

"Vào vấn đề chính đi"_Tiểu My lườm Minh Huy

"Cô ấy tên là Diệp Anh, là hoạ sĩ cũng đã mở phòng tranh rồi. Gia đình cô ấy và gia đình Tổng giám đốc chúng ta rất thân với nhau nên có thể nói cô ấy và sếp chúng ta là thanh mai trúc mã. Nhưng Vũ Phong chỉ xem cô ấy là em gái thôi không hơn không kém"

"Vậy thì liên quan gì đến chị Cindy_Tiểu My thắc mắc

"Cô không biết gì sao? Cô Cindy và sếp Phong năm năm trước đã từng yêu nhau sao? Còn suýt nữa đã đám cưới rồi."

"CÁI GÌ?? Thật sao"_Tiểu My hét toáng lên thì bị Minh Huy bịt miệng lại

"Suỵt! Cô nói nhỏ thôi"

" Lượng thông tin này nhiều quá tôi phải tiêu hoá từ từ mới được"

Minh Huy chỉ biết nhìn Tiểu My mà cười

Tại phòng là việc của anh.

Cốc...cốc...cốc.

"Vào đi"

" Thưa sếp có người muốn gặp anh."_Henry báo cáo

"Ai Vậy?"_vừa trả lời nhưng anh vẫn chăm chú làm việc không để ý ai đó đã bước vào phòng.

"Anh không bỏ được thói quen xấu đó đúng không? Nói chuyện vẫn không thèm nhìn mặt nhau à."

Anh bị giọng nói quen thuộc làm khự lại. Anh ngước mặt lên khá bất ngờ.

"Em...em...tại sao lại ở đây."_anh ngập ngừng nói

"Tại sao em không được ở đây. Em là em gái duy nhất của anh mà. Tại sao chuyện lớn như vậy không nói với em."_Vũ Uyên bực tức

"Chuyện gì?"_anh vẫn chưa hiểu

"Đến giờ này anh vẫn còn giã đò nữa sao?" Mặc kệ anh em nói cho anh biết em về nước là để gặp cháu trai của em, không liên quan tới anh."

"Làm sao em biết được?"_vừa hỏi anh vừa tia mắt qua Henry. Còn Henry thì giả vờ như mình chẳng biết gì cả.

"Anh đừng có mà nhìn anh Henry như thế. Là em bảo anh ấy nói đấy."

"Cậu làm việc cho tôi hay làm việc cho con bé này? Ai là người trả lương cho cậu?"_anh bắt đầu giáo huấn Henry.

"Thưa sếp....tôi..."_Henry ngập ngừng.

"Anh không cần phải sợ anh ấy."_vừa nói Vũ Uyên vữa đứng chắn trước Henry.

"Em..."_Vũ Phong bực tức

"Em cái gì mà em. Em về đây để thông báo với anh, dự án của chị Khả Hân e cũng sẽ tham gia với tư cách thợ làm bánh chuyên nghiệp, được chứ."_Vũ Uyên đi đến cạnh Vũ Phong.

"Tại sao anh phải tuyển em."

"À, ra là anh quên em cũng là cô chủ của An Lâm này sao. Vã lại anh có biết em khó mời về làm việc như thế nào không, biết bao nhiêu nhà hàng khách sạn ở Singapo mời em về làm việc em còn chả buồn để ý. Anh hãy cảm thấy may mắn khi em về làm việc cho anh đấy."_Vũ Uyên hãnh diện khoe khoang.

"Cô làm em gái tôi hơi lâu rồi đấy."_anh vừa cười vừa nói với Vũ Uyên.

"Thôi không nói với anh nữa, Henry! dẫn em đi tham quan đi."_vừa nói Vũ Uyên vừa nắm tay Henry kéo đi.

Vũ Phong bất ngờ hét lên.

"KHOAN ĐÃ"

"Làm em giật mình, có chuyện gì?"

"Đây là gì? Giải thích anh nghe."_vừa nói anh vữa chỉ vào hai bàn tay đang nắm của Vũ Uyên và Henry.

"À. Em quên giới thiệu với anh. Henry, bạn trai của em. Còn đây là anh trai của em, hai người vhaof hỏi nhau đi."

"Từ khi nào?"_anh lườm Henry.

"Anh đừng có mà hung dữ với bạn trai của em. Chúng em đã hẹn hò được hơn 2 năm rồi. Anh chỉ cần biết vậy thôi. Còn bây giờ Henry phải đi với em."_ vừa nói Vũ Uyên vừa kéo Henry đi

"Thưa sếp tôi sẽ giải thích với anh sau nhé."

"Cậu đi trước đi, tôi với cậu chưa xong đâu."

Nói rồi cả hai cùng ra ngoài để lại một mình Vũ Phong trong phòng với vẻ mặt ấm ức.