Hoàng Hậu Chỉ Muốn Ngồi Ăn Chờ Chết

Chương 22

Cung Trường Thọ.

Diệp Khanh vốn tưởng rằng thái hậu hẳn là một lão thái thái tóc bạc mà uy nghiêm không giảm, chưa từng nghĩ lại là một phụ nhân xinh đẹp đoan trang.

Đúng rồi, nữ tử cổ đại mười lăm mười sáu tuổi đã thành thân, thái hậu hiện giờ còn chưa tới bốn mươi, bảo dưỡng đầy đủ, nhìn đương nhiên trẻ tuổi, chỉ là mặt mày có chút sắc bén, nhìn liền khiến cho người ta có vài phần cảm giác cường thế.

Diệp Khanh cùng Tiêu Giác đồng loạt hướng thái hậu hành lễ.

Từ sau khi hai người bọn họ đại hôn, thái hậu vẫn là lần đầu tiên thấy hai người cùng đến Trường Thọ Cung này, trong lòng vui mừng, trên mặt đều mang theo ý cười, vội vàng để cung nữ cho hai người dâng trà.

"Hoàng thượng bận rộn triều chính, cũng hiếm khi đến thăm ai gia một lần." Thái hậu cười nói.

"Quốc sự tuy nặng, hiếu nghĩa vẫn phải làm hết." Tiêu Giác đáp.

"Nghe đi, hoàng thượng cũng sẽ dỗ lão thái bà ta vui vẻ." Thái hậu chỉ vào Tiêu Giác cười nói với Diệp Khanh.

"Mẫu hậu phong hoa chính mậu, nhi thần nửa điểm cũng không nhìn ra mẫu hậu già ở đâu." Diệp Khanh vội vàng thổi rắm cầu vồng.

Thái hậu mới là đùi vững chắc nhất của nàng trong cung này, nàng phải ôm chặt!

"Miệng ai nấy cũng bôi mật rồi sao." Thái hậu mặc dù nói như vậy, nhưng cười đến không khép miệng lại được.

Cơm trưa ở lại trong cung thái hậu, thái hậu trên ghế không khỏi nhắc tới vấn đề con nối dõi.

"Hoàng thượng con cũng không nhỏ, tiên hoàng ở tuổi con, con cái dưới gối cũng có mấy đứa con rồi." Thái hậu thở dài nói: "Hai người các con, vẫn nên sớm để lão thái bà như ta ôm cháu trai.”

Như thế nào lại đến đề tài mẫn cảm này, Diệp Khanh xấu hổ không chịu nổi, cúi đầu chọc vào hạt gạo trong chén giả đà điểu.

Vấn đề này chỉ có thể do Tiêu Giác trả lời.

Lông mày hắn khẽ nhíu lại: "Mẫu hậu, triều đình hôm nay còn chưa ổn định, nhi thần vẫn nên đem tinh lực đặt ở chính sự trước.”

"Con nối dòng hoàng gia không liên quan đến triều đình sao?" Thái hậu trách cứ: "Đừng luôn lấy những lý do này để lừa gạt lão bà tử ta.”

Tiêu Giác mím môi không nói.

Diệp Khanh đột nhiên phúc lâm tâm chí, nói: "Mẫu hậu, việc này không trách bệ hạ, là nhi thần trong khoảng thời gian này bị bệnh, không an bài tốt chuyện phi tần thị tẩm.”

Thái hậu muốn ôm cháu trai, nhưng Diệp Khanh lại biết, chuyện cẩu hoàng đế có con nối dõi còn chưa có ảnh hưởng lớn.

Nàng đây không phải là vì giúp cẩu hoàng đế nói chuyện, dù sao cẩu hoàng đế không có khả năng tự mình tạo em bé, đến lúc đó vẫn sẽ réo tên hoàng hậu nàng.

Mà nàng nói như vậy, thái hậu sẽ không quá mức trách móc nàng, còn có thể ở trước mặt cẩu hoàng đế giành độ hảo cảm, dù sao cẩu hoàng đế mới là đại lão bản trong hoàng cung.

Quả nhiên, sau khi nàng nói ra những lời này, Tiêu Giác kinh ngạc nhìn nàng một cái.

Thái hậu thở dài. "Con đừng vì hoàng thượng nói chuyện, tuy rằng lão bà tử ta đã mặc kệ mọi việc, nhưng tai mắt vẫn rõ ràng, hoàng đế tuyển phi hơn nửa năm qua, đến cung nào ta cũng rõ ràng.”

Vừa nói ra, trên bàn cơm này ngoại trừ Diệp Khanh, cơ hồ không ai động đậy.

Bầu không khí đang lúng túng, An Phúc đột nhiên hoảng hốt từ bên ngoài chạy vào: "Bệ hạ, đại sự không tốt! Dương phi và Tô phi đánh nhau!”

Thái hậu sống cho tới bây giờ, đây vẫn là lần đầu tiên nghe nói phi tử đánh nhau, Tiêu Giác còn chưa lên tiếng, bà ấy đã trầm giọng nói một tiếng: "Hoang đường! Các nàng tốt xấu gì cũng xếp vào hạng tứ phi, còn có quy củ hay không!”

Diệp Khanh rũ mí mắt không nói một lời, trong lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi.

Hai cung nữ kɧıêυ ҡɧí©ɧ Dương Phi trên đường kia, đúng thật là nàng an bài.

Nàng tự hỏi mình không có làm gì có lỗi với Dương phi và Tô Như Ý, nhưng bọn họ hại nàng cũng không phải một lần hai lần. Dương phi cùng Tô Như Ý vốn cũng tích oán đã lâu, nàng chẳng qua là ở trong mâu thuẫn của các nàng thêm một mồi lửa.