Trọng Sinh Về Tuổi Niên Thiếu Của Lão Bà

Chương 4

Tính ra lão bà của cô cũng không vô tâm như lời đồn bởi vì sau khi nói chuyện với thầy giám thị xong thì nàng liền đi đến phòng y tế để xem tình hình của cô khi nghe thầy bảo chân phải của Thạch Nha bị nứt do va đập mạnh còn tay thì bị cắn mạnh nên bị sưng phù lên thì nàng không khỏi nghi ngờ, như lường trước được thầy liền lấy giấy chụp x-quang ra nói: "Nếu em không tin thì có thể coi cái này tôi vừa mới đưa em ấy đến bệnh viện gần nhất để chụp đấy". Thạch Nha ngồi kế bên không thể nào không ngưỡng mộ tài năng nói dối của thầy quá chuyên nghiệp.Đỗ Ưu Nãi bán tín bán nghi nhưng nhìn người kia bị băng bó thành một cục thì cũng tội nghiệp phun ra một câu: "Muốn bao nhiêu tiền?".

Thạch Nha lắc đầu tỏ vẻ không cần, nàng khó hiểu nếu người này không muốn tiền thì muốn cái gì!?

Thạch Nha: "Tôi muốn cậu bồi tôi"

Đỗ Ưu Nãi ngờ nghệch nhìn cô rồi chế giễu nói: "Cậu lấy tư cách gì mà đòi bổn tiểu thư đây bồi cậu, bị ngốc à".

Thạch gật đầu: "Tôi bị cậu làm ra nông nỗi này mẹ mà thấy chắc khóc rất thương tâm". Xong cô còn cố nặn ra mấy giọt nước mắt.

Đỗ Ưu Nãi: "Cậu bị điên rồi". Thế là vị tiểu thư kia bỏ đi chẳng thèm để ý đến Thạch Nha nữa.

Cô thấy thế liền muốn khóc một tràng nhưng ở đây còn có thầy nữa không tiện, dù gì cũng cất công băng bó rồi nên đành chống gậy mà đi, đi được mấy bước thì cô bắt đầu loạng choạng thầy giáo thấy thế liền hỏi han Thạch Nha lắc đầu tỏ vẻ không sao để lại câu " cảm ơn thầy" rồi cũng rời đi.

Thạch Nha lần đầu chóng gậy đi nên có chút không quen thế là đi vài bước liền té nhìn nó còn thốn hơn lúc bị cắn nữa, nhưng lại có bóng dáng nhỏ nhắn tiến đến đỡ cô dậy chẳng ai đâu xa lạ vị tiểu thư mới bỏ đi vừa rồi coi kìa mặt mày đen như đít nồi vậy. Nàng giận dữ quát: "Đi đứng kiểu gì mà để té vậy hả"

Thạch Nha thành thật khai báo: "Tại lần đầu đi nên nên có chút không quen"

Đỗ Ưu Nãi ghét bỏ nhìn cô chật vật đi như vậy thật ngứa mắt đành dùng lòng tốt còn sót lại mà giúp cô. Nàng đưa cô đến cửa lớp còn không quên dặn dò rằng: "Tan học ở yên đây tôi đến đỡ cậu về"

Thạch Nha trong lòng vui như mở hội liền gật đầu lia lịa, Đỗ Ưu Nãi bỏ đi chẳng thèm quan tâm đến tiếng xì xầm từ những học sinh khác, sau khi nàng đi thì Thạch Nha bị mọi người quay quanh hỏi thăm tình hình nhưng chẳng nói gì chỉ lắc đầu. Các học sinh khác tỏ vẻ đau xót dùm cô vì bị đánh như vậy.

Sau khi tan học...

Thạch Nha ngoan ngoãn nghe lời ngồi yên ở trong phòng học đợi nàng đến, dù thời gian đã trễ trời cũng sập tối nhưng một chút để tâm cũng chẳng có, đi ra rồi đi vào ngó xem người kia đã đến chưa lúc vừa ngó đầu ra xem lần nữa thì thấy bóng dáng kia cô vui vẻ bước ra đi đến gần hơn.

Đỗ Ưu Nãi ngạc nhiên hỏi: "Vẫn còn đợi à"

Thạch gật đầu: "Cậu kêu tôi đợi mà"

Đỗ Ưu Nãi nhìn cô: "Nhưng trễ rồi không sợ tôi bỏ lại à"

Thạch Nha lắc đầu: "Không đâu cậu không bỏ tôi lại đâu"

Nàng nhướng mày tra hỏi: "Sao cậu biết !?"

Thạch Nha: "Tại vì tôi biết cậu là người tốt"

Nàng nhếch mép khinh bỉ: "Đánh người là người tốt? Bớt nịnh nọt lại".

Cô còn muốn nói nữa mà bị nàng ngắt lời: "Im lên xe tôi đưa về"

Thạch Nha yếu xìu mà lên xe. Lão bà cô khi còn nhỏ thật hung dữ mà...