Thạch Nha cùng lão bà quen nhau là lúc cả hai học năm ba cùng ngành cùng trường, họ hẹn hò với nhau được 3 năm ra mắt và chờ phụ huynh của hai bên chấp nhận sau khi nhận được sự gật đầu của gia trưởng cả hai nhanh chóng làm lễ cưới, họ trông thật hạnh phúc tay hai người nắm chặt lấy nhau sánh bước đi vào lễ đường...Song thời gian trôi đi thật nhanh mới đó cả hai đều đã già, lão bà của Thạch Nha bệnh nặng phải nằm viện Thạch Nha đi lại khó khăn nhưng cũng luôn có mặt tại phòng bệnh của vợ mình mặc kệ con cháu khuyên ngăn. Vợ của cô thấy cũng đau lòng có lúc tức muốn phát cáu với cái tính lì lợm này của Thạch Nha nhưng cũng thương lắm.
Tới ngày mà vợ của cô không thể chống đỡ được nổi nữa chỉ có thể mỉm cười với cô cùng các con rồi lặng lẽ nhắm mắt lại rơi ngủ một giấc thật dài và không bao giờ tỉnh lại nữa. Cả căn phòng tràn ngập tiếng khóc thê lương của tụi nhỏ còn Thạch Nha thì không khóc chỉ muốn ôm cơ thể gầy yếu của lão bà thật lâu nhất có thể rồi hôn lên khắp gương mặt của lão bà mới khẽ nói: "Cảm ơn Nãi Nãi".
Cảm ơn vì xuất hiện trong cuộc đời của tôi, cảm ơn vì đã chọn ở bên tôi, cảm ơn vì đã làm vợ của tôi, cảm ơn vì tất cả.
Thạch Nha bây giờ mới bắt đầu nghẹn ngào nói: "Nếu có thể tôi mong ta có thể gặp nhau ở kiếp sau và có.. có thể... tiếp tục ở bên nhau trọn đời trọn kiếp".
Có lẽ ông trời đã nghe thấy được nguyện vọng của Thạch Nha mà ban cho cô một điều mà cá chắc là cô sẽ đập đầu xuống đất mà nói tiếng cảm tạ ông trời.
______________
Thạch Nha được các con đưa về nhà rồi dìu lên phòng để cho cô nằm nghỉ, cô biết bọn nhỏ đang tức tốc chọn ngày tháng để chuẩn bị lễ tan cho vợ mình sợ mình buồn lòng nên không nói cho cô biết, làm sao đây cô lại nhớ lão bà rồi muốn nhìn muốn ôm muốn hôn lão bà, sau một loạt suy nghĩ nhớ nhung thì Thạch Nha đã chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay đến lúc bị tiếng đồng hồ báo thức kêu lên thì cô mới giật mình thức dậy, Thạch Nha ngỡ ngàng khi thấy mình đang ở căn phòng lúc nhỏ cô ngơ ngác tự hỏi sao mấy đứa nhỏ lại đưa mình về đây.
Vẫn còn đang trong tâm trí tôi đây thì cô nghe được tiếng xoong nồi đánh vào nhau rồi cất tiếng hét lớn: "Tiểu Tử Thối Muốn Bị Đuổi Học Đúng Không?"
Thạch Nha hoang mang đây chẳng phải là tiếng của mẹ mình sao nhưng bà đã mất lâu rồi mà, lòm còm ngồi dậy thấy trong người khỏe hơn bình thường, chạy ngang qua cái gương lớn trong phòng, Thạch Nha cảm thấy có điều gì đó sai sai đi lùi lại nhìn mình trong gương mặt cô mở to đến mức muốn lọt ra ngoài, sờ sờ gương mặt non nớt của mình trong gương "đây chẳng phải là mình năm 15 tuổi sao?Chắc chắn vẫn còn đang mơ vẫn còn đang mơ đúng vậy mình đang mơ" cô thầm trấn an mình rồi đưa tay tát thật mạnh vào mặt, cứ liên tục tát thì nghe được tiếng mở cửa, Thạch Đào hoảng sợ lao đến ngăn cản hài tử của mình lớn giọng trách móc: "Ngươi ngủ đến thần kinh bị hư rồi sao?".
Không nghe câu trả lời bà nhìn xuống chỉ thấy tiểu bảo nước mắt lưng tròng chạy về phía bà ôm cứng ngắt, đây là lần thứ hai sau đợt Thạch Nha bị nói là không có ba khóc nên khiến bà rất lo lắng cảm xúc muốn la mắng bị bà dồn lại đưa tay xoa xoa cái đầu nhỏ thì nghe giọng nói uất ức phát ra: "Con mơ thấy ác mộng hức.. hức..".
Thạch Đào vỗ về: "Không sao có ta ở đây tiểu Nha ngoan không khóc".
Thạch Nha rất nhanh gạt đi nước mắt rồi cố nặn nụ cười để trấn an mẹ mình nói: "Con ổn rồi..con đi thay đồ đây.. Mẹ chờ con cùng dùng bữa nha".
Thạch Đào cũng nhẹ nhõm phần nào khẽ gật đầu nhìn cô một lúc thì mới đi ra phòng ăn.
Thạch Nha thì ở trong kia tát nước vào mặt cho tỉnh thầm nghĩ: "Bây giờ là mình được quay về quá khứ được sống lại lần nữa, phải nhanh chóng tìm ra lão bà mới được, nhớ không lầm lão bà nói cô ấy cũng học chung trường với mình cơ hội thật tốt ". Suy nghĩ một chút thì nhanh chân đi ra dùng bữa với mẹ mình.
Hành trình truy vợ bắt đầu.